Biết được Phó Vực và Nam Mẫn định đến trường đua ngựa, Tô Âm cũng nhao nhao đòi đi.
“Cô, cho cháu đi với được không? Cháu muốn học cưỡi ngựa lâu rồi, lão Tô không cho cháu học, cô dạy cháu có được không?”
Cô bé nắm lấy tay Nam Mẫn, gương mặt nhỏ nhắn khẽ ngước lên, đôi mắt to tròn ngập nước chớp chớp, đáng thương nhìn Nam Mẫn. Dáng vẻ tha thiết đáng yêu của cô bé khiến ai nhìn vào cũng không nỡ từ chối.
“Thế thì cháu phải ngoan ngoãn một chút, đừng quậy phá lung tung”, Nam Mẫn đưa ra điều kiện.
Tô Âm lập tức vui vẻ giơ ba ngón tay lên: “Không thành vấn đề!”
“Nhóc con, em gọi anh thêm một tiếng “anh” nữa, anh sẽ dạy cho em cưỡi ngựa, được không”, Phó Vực nhướng mày, mỉm cười ghẹo cô bạn nhỏ.
Tô Âm không vui bĩu môi: “Chú đừng gọi cháu là nhóc nữa được không? Cháu sắp mười bảy rồi!”
“Anh tầm tuổi bố em, thì trong mắt anh, em cũng chỉ là một đứa nhóc thôi”.
Phó Vực cho rằng bản thân anh ta mà sinh con lúc hai mươi tuổi giống lão Tô thì bây giờ con anh ta có thể không lớn như vậy, nhưng cũng đến cái tuổi mấy con chó trong xóm phải e ngại rồi, mới nghĩ tới thôi đã thấy đáng sợ.
Đúng là năm tháng không buông tha ai.
“Thế cháu gọi là chú thì lại không chịu”.
Tô Âm cảm thấy người con trai này quá mâu thuẫn, bèn nhìn Phó Vực: “Rốt cuộc chú là cái gì của cô cháu? Có thể thấy rất rõ, tính cách của chú không phải là mẫu người mà cô thích”.
“…”
Phó Vực bất ngờ bị đâm trúng: “Anh có tính cách thế nào? Tính cách đó bị làm sao, ít ra vẫn tốt hơn tảng băng di động như Lâm Hải mà? Không dối gì em, anh chính là bạn trai của…”
Ánh mắt lạnh buốt của Nam Mẫn đảo qua, khiến lời Phó Vực nói bị nghẹn lại, tiếng “bạn trai” đó nhanh chóng biến thành “người theo đuổi”.
Anh theo đuổi cô em thật…
Tô Âm giật mình trợn tròn mắt: “À, thì ra chú đang theo đuổi cô cháu”.
Phó Vực đang định gật đầu thì sau đó con bé đã cho anh ta thêm một câu: “Thế thì chú hết đất diễn rồi”.
“…”
Tô Âm nghiêm túc nói: “Cả bố mà cô cháu còn chê nữa là chú”.
Phó Vực: “…”
Ha…
Phó Vực nhướng mày, rất muốn đánh nhau với con nít: “Nói thế là sao? Ý là anh không bằng bố em đấy hả?”
“Thế thì không phải”, Tô Âm giơ tay ngăn động tác xắn tay áo của anh ta lại, cười hì hì: “Ý cháu là, tính cách của chú cũng khá giống bố cháu, trông chẳng đáng tin chút nào, không phải mẫu người mà cô thích đâu”.
Phó Vực: “…”
Anh ta vẫn muốn đánh nhau với con nít.
Nói thế là sao? Ai không đáng tin cơ?
——
Ăn sáng xong, Nam Mẫn dặn quản gia Triệu trông chừng Nam Nhã thật cẩn thận.
“Nếu nó ngoan ngoãn thì nó thích ăn cứ ăn, thích uống cứ uống. Nó thích làm ầm ĩ lên thì trực tiếp đuổi nó ra ngoài, nó thích chết trong tay người nhà họ Tần thì cứ việc gây chuyện thoải mái”.
Hiệu quả cách âm của khu vườn Hoa Hồng không được tốt, Nam Mẫn không cố tình nhỏ giọng xuống, bởi vì cô biết Nam Nhã sẽ nghe thấy.
Những lời đó là để nói cho Nam Nhã nghe.
Khi họ chuẩn bị đi thì Cố Hoành cũng vừa tới, Nam Lâm đưa bữa sáng đã gói sẵn cho anh ta: “Lại chưa ăn sáng đúng không? Cho anh này”.
Cố Hoành nhận lấy, nhe răng cười: “Có vợ tốt thật đấy”.
Mọi người mới sáng sớm tinh mơ đã bị nhét cơm chó: “…”
Ê răng.
Cố Hoành lái chiếc Rolls-Royce của Nam Mẫn chạy trước, Phó Vực lái chiếc Lamborghini theo sau, mở mui trần hít bụi, đeo mắt kính, trông cũng khá là điển trai.
Nam Mẫn bàn chuyện công việc với Cố Hoành trong chốc lát, thấy Tô Âm luôn mồm luôn miệng bỗng im lặng khác thường bèn quay đầu, trông thấy cô bé ngoan ngoãn tựa đầu vào kính xe nhìn Phó Vực đằng sau, ánh mắt như dán chặt vào anh ta không thể gỡ ra được.
Cô giơ tay, vỗ một cái bốp trước mặt Tô Âm: “Này cô bé mê trai, ngắm tới ngu người rồi hả?”
“Đẹp trai quá mà”, Tô Âm lau nước miếng bên miệng, không hề che giấu sự yêu thích đối với giá trị nhan sắc của Phó Vực, nghiêng đầu hỏi Nam Mẫn: “Cô, sao mặt mũi Phó Phát Tài lại đẹp như thế nhỉ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!