Phó Vực đang ngủ say ở dinh thự nhà họ Dụ.
Lẽ ra anh ta định mặt dày mày dạn chiếm lấy chiếc giường khổng lồ ở phòng ngủ chính, cảm nhận bầu không khí nơi Nam Mẫn từng ngủ, nhưng lại sợ Dụ Lâm Hải ghê gớm kia ném anh ta ra đường lúc nửa đêm.
Dù sao, với tình nghĩa anh em bằng nhựa của bọn họ thì chuyện điên rồ gì cũng làm ra được.
Cậu ấm nhà họ Phó phải tự hạ thấp cái tôi của mình để ngủ lại phòng dành cho khách một đêm.
Lâu rồi không tới thành phố Bắc, so với sự bận rộn của Dụ Lâm Hải thì anh ta hết sức nhàn tản, mặt trời lên cao mới thức dậy, chậm rì rì ăn sáng ở giờ trưa, đang suy nghĩ xem nên hẹn vài người ra câu cá, hay là đi đánh bóng đây…
Anh ta bắt chéo chân, ăn ngụm cháo hết sức ngon lành, ngâm nga đầy vui vẻ và thích thú.
Thì quản gia tới báo: “Thưa cậu, bên ngoài có cô bé nói muốn tìm cậu”.
“Cô bé?”
Cung phản xạ của Phó Vực vẫn chưa kịp hoạt động, anh ta nhớ là mấy cô bạn gái cũ một khi đã chia tay thì sẽ không bao giờ gặp lại nữa, làm gì có ai còn vương vấn tơ tình với anh ta đâu mà?
Nghĩ thế nào cũng không ra, anh ta nghiêng đầu xem thử thì trông thấy Tô Âm đang đứng trước cổng lớn, đeo chiếc túi vịt vàng cười tủm tỉm nhìn mình, còn cất giọng trong trẻo gọi anh ta một tiếng: “Anh Phát Tài!”
“Phụt!”, cháo trong miệng Phó Vực bị phun ra sạch sẽ.
“Ai da, anh Phát Tài!”
Tô Âm đeo túi xách chạy tới, rút khăn tay ra lau miệng cho cậu ấm họ Phó: “Thấy em nên vui quá hả?”
Phó Vực: “…”
Vui ấy hả? Sợ thì đúng hơn đấy!
Anh ta hoảng hốt bác bỏ, lại nhìn chằm chằm Tô Âm: “Em… Sao em lại chạy tới đây vậy?”
“Tất nhiên là tới tìm anh rồi”.
Tô Âm nói xong lại chuyển tầm mắt sang bàn cơm, bụng đói kêu vang, cô bé điên cuồng nuốt nước bọt: “Anh, em đói quá à, cho em ăn cái gì đó được không?”
Đôi mắt to tròn trong suốt nhìn Phó Vực.
Sao Phó Vực chịu nổi ánh mắt đó của cô bé, kéo một lồng bánh bao tới trước mặt cô bé: “Ăn đi”.
“Cảm ơn”.
Tô Âm hết sức lễ phép, đặt túi xuống, ngồi trước mặt anh ta, bắt đầu cầm đũa ăn.
Tuy động tác có vẻ vội vàng, trông hết sức đói bụng, nhưng tướng ăn không hề khó coi, miệng nhỏ cắn từng ngụm, má phồng lên như chuột hamster.
Người hầu lau dọn sàn nhà đầy cháo mà Phó Vực phun ra, dọn xong thì nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô gái nhỏ, không nhịn được vào bếp lấy thêm vài món ra cho cô bé, điên cuồng đút cho cô bé ăn.
Tô Âm luôn cư xử rất lễ phép với tất cả mọi người, dù là ai cho mình đồ ăn ngon, cô bé cũng nhận lấy hết, sau đó ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, còn khen người ta: “Chị ơi, chị tốt quá”, “Chị ơi chị xinh quá, người đẹp tâm lại tốt nữa”…
Miệng vàng lời ngọc, lời ngon tiếng ngọt không ngừng vang lên, khiến cả nhà đều vui đến nở hoa.
Phó Vực thì khiếp sợ nhìn Tô Âm ăn hết vỉ hấp với mấy đĩa thức ăn, không nhịn được nói: “Em ăn khỏe thật đó”.
Tô Âm hùng hồn đáp: “Người ta tuổi ăn tuổi lớn mà, tất nhiên phải ăn khỏe rồi”.
Lại nói: “Hơn nữa cơ thể em hay lắm, ăn cỡ nào cũng không mập”.
“…”
Bên cạnh là hai cô gái đang cố kiểm soát chế độ dinh dưỡng, hớp miếng nước thôi cũng tăng lên hai ký bất giác cảm thấy đau lòng, rưng rưng bỏ đi mất.
Phó Vực cực kỳ hiểu phụ nữ, đành phải nhắc nhở nhóc con một câu: “Sau này em đừng nói những lời như thế, dễ thu hút giá trị thù hận lắm đó biết không?”
Tô Âm ngây thơ hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì…”, Phó Vực cũng không biết phải giải thích với cô bé thế nào, có thể thấy mạch suy nghĩ của cô bé này rất khác với người bình thường, đành nói: “Bởi vì không phải ai cũng giống em, có được cơ thể kỳ diệu như vậy”.
Tô Âm gật đầu như vừa hiểu ra điều gì đó: “Em biết rồi. Anh Phát Tài, em nghe lời anh”.
Phó Vực cảm thấy bản thân mình cũng rất tài giỏi, cong môi cười: “Ngoan”.
Cô nhóc này vẫn ngoan ngoãn, nghe lời lắm.
Anh ta đưa sữa cho Tô Âm, cô bé lại lắc đầu từ chối: “Anh, em không uống sữa”.
“Tại sao?”, Phó Vực tận tình khuyên nhủ: “Con nít phải uống nhiều sữa vào, tăng trưởng chiều cao”.
Tô Âm nói: “Em không lùn, chiều cao của em bây giờ rất thích hợp với anh”.
Phó Vực: “…”
Anh ta có thể nói được gì? Anh ta nào dám nói cái gì?
Đành phải chuyển chủ đề: “Tại sao… Em lại không thích uống sữa?”