Nam Mẫn bình thản: “Thực ra trước đây tôi đã từng để lộ ra không ít sơ hở trước mặt anh, nhưng trước nay anh không quan tâm, cũng không muốn tìm hiểu tôi, cho nên thực ra cũng không cần phí sức”.
Có những lời, không nói rõ, vài người nào đó vẫn luôn không cam tâm từ bỏ.
Bỏ lại lời này, Nam Mẫn liền lên xe.
Chiếc xe lại hiên ngang đi trước mặt Dụ Lâm Hải, đi rất phóng khoáng tự nhiên.
Chiếc xe yên ổn vững vàng đi trên con phố rộng lớn của thành phố Bắc.
Tuy thành phố Nam và thành phố Bắc chỉ cách nhau một con sông, nhưng cảnh vật lại khác nhau hoàn toàn, không có vẻ đẹp tú lệ giang nam thủy mặc như thành phố Nam, thành phố Bắc cho người ta cảm giác tráng kiện khỏe khoắn, cây lớn hai bên đường cũng đều là cây dương thẳng đứng cao ngất ngưởng.
Từ đầu đến cuối Bạch Lộc Dư và Tô Âm vẫn luôn dồn ánh mắt lên Nam Mẫn, Nam Mẫn cũng thấy phiền, cau mày: “Cứ nhìn em vậy làm gì? Mặt em mọc bông hoa hả?”
Hai tay Tô Âm bị trói phía sau, ngoan ngoãn lên tiếng: “Cô à, có thể cởi trói cho cháu trước không?”
Nam Mẫn: “Không được”.
… Được thôi.
Tô Âm chấp nhận, người dựa vào lưng ghế, bắt đầu nhiều chuyện: “Cô à, chú đẹp trai đó chính là chồng cũ của cô đúng không? Bây giờ có phải chú ấy đang theo đuổi cô, muốn làm lành với cô không?”
Nam Mẫn nghiêm mặt nói một câu: “Trẻ con quản chuyện người lớn cái gì”.
Tô Âm không vui phùng miệng.
“Cháu đã mười tám tuổi rồi, không phải là trẻ con từ lâu rồi…”
Bạch Lộc Dư ở một bên khác, ung ung nói một câu: “Không phải trẻ con mà động một tý là bỏ nhà đi?”
“Chú nhỏ”, Tô Âm bất mãn liếc mắt sang bên đó, sao còn hạ bệ mình chứ?
Nam Mẫn cũng nghiêm mặt dạy bảo cô bé: “Nếu đã biết mình không còn là trẻ con, thì bớt làm chuyện ấu trĩ khiến người lớn lo lắng theo cháu đi”.
Tô Âm bị luân phiên dạy bảo, tâm trạng tốt thế nào cũng mất sạch, lại nghĩ đến bố của mình còn đang nói chuyện với Phó Vực ở dinh thự nhà họ Dụ, trái tim lại thấp thỏm, không biết bố mình sẽ nói gì với anh Phát Tài.
Chắc không đến mức lấy mạng của anh ta thật chứ…
…
Đương nhiên Tô Duệ không đến mức lấy mạng của Phó Vực, nhưng tâm trạng không tốt cũng là thật.
Lúc quyết định nuôi dưỡng Tô Âm, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng phải coi cô bé như con gái ruột của mình nuôi dưỡng nên người, cũng biết con gái lớn rồi, sớm muộn cũng có ngày phải gả đến nhà người khác.
Tô Âm dần lớn lên, anh ta biết sẽ có một ngày mình phải thực hiện cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông với một chàng trai xa lạ.
Nhưng không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Nói một cách nghiêm khắc, Tô Âm đã mười bảy tuổi, sớm đã qua tuổi bắt đầu yêu đương, cũng không phải quá sớm nữa.
Thích một chàng trai là chuyện rất bình thường.
Dù sao bà Tô suốt ngày nói “lấy sớm đẻ sớm”, khó tránh ảnh hưởng đến quan điểm hôn nhân của cô bé, cảm thấy yêu sớm, kết hôn sớm, sinh con sớm, là một chuyện quá bình thường.
Anh ta cũng từng suy nghĩ sau này giao con bé gây họa này cho ai mới có thể yên tâm, dù thế nào cũng không ngờ, con bé chọn đi chọn lại, cuối cùng lại rơi vào Phó Vực.
“Cậu Phó”, Tô Duệ chậm rãi lên tiếng.
Một giọt mồ hôi nơi góc trán Phó Vực suýt rơi xuống, anh ta chủ động rót trà cho Tô Duệ, ngài ngại cười nói: “Bác sĩ Tô làm tôi giảm tuổi thọ rồi, anh và bố tôi cùng thế hệ, theo bối phận, tôi nên gọi anh một tiếng “chú”, nhưng tôi nghĩ chắc anh không thích nghe”.
“Nhưng nếu gọi ‘anh’, lại thành ra thiệt cho anh, cho nên tôi gọi anh một tiếng ‘bác sĩ Tô’, anh cứ gọi thẳng tên tôi là được”.
Phó Vực lại tự báo danh: “Ồ, tôi là Phó Vực”.
Tô Duệ yên lặng nhìn anh ta, ngước mắt thì nhìn thấy nụ cười, đôi mắt đào hoa vô cùng phong lưu của Phó Vực, giống như một hồ nước suối, lại rất trong veo, khiến người ta không nhìn thấu.
Tên nhóc này trông có vẻ như cậu ấm lụa là nhút nhát, ngông nghênh ba lăng nhăng, nhưng Tô Duệ đã tìm hiểu gia cảnh của Phó Vực, cũng biết cậu Phó thuận lợi lớn lên trong môi trường phức tạp như vậy, còn trở thành người thừa kế, làm sao có thể đơn thuần được?
Càng là người như vậy thì càng nguy hiểm.