Bạch Lộc Dư nói: “Đúng là hết họa này đến họa khác, anh bắt đầu thấy không nỡ rồi đó, vừa đáng thương lại buồn cười”.
Nam Mẫn không cảm thấy buồn cười chỗ nào cả, cô đanh mặt, nhíu mày nói: “Họp báo này có vẻ trùng hợp quá, chẳng thấy giải thích gì cho Trác Nguyệt, mà giống như khẳng định tội danh của bà ta hơn, là anh cho người sắp xếp hả?”
“Cái này thì anh không có nha”.
Bạch Lộc Dư nói: “Anh cũng buồn bực lắm chứ, Trác Nguyệt gặp tai tiếng như thế thì cách giải quyết tốt nhất của nhà họ Trác là để nó phai nhòa đi, đừng để chuyện bé xé ra to, Trác Nguyệt được thả ra có thể tìm cách lấy lại danh tiếng, tất nhiên chúng ta sẽ không cho bà ta cơ hội đó. Nhưng Trác Huyên lại làm ầm ỹ lên như thế, vừa lên tiếng vừa mở họp báo, tạo thành động tĩnh quá lớn”.
Trong lòng Nam Mẫn cũng có chút nghi ngờ, đang muốn điều tra xem công ty truyền thông nào đã giúp Trác Huyên mở họp báo, để xem rốt cuộc là bạn hay là thù, thì phía truyền thông trung ương lại đột nhiên lên tiếng, gọi tên Trác Nguyệt, đưa bà ta vào danh sách những nghệ sĩ có vết nhơ.
Đến lúc này, tương lai của Trác Nguyệt trong giới giải trí đã bị hủy hoại trong chốc lát.
Mọi chuyện tiến triển quá thuận lợi.
Mãi đến khi gặp Dụ Lâm Hải, Nam Mẫn mới biết tất cả đều là do anh cùng Dụ Phượng Kiều một tay thúc đẩy.
—
Dụ Lâm Hải đích thân lái xe, chở Nam Mẫn đến viện bảo tàng Cảnh Văn.
Vừa đến thành phố Bắc thì đã xảy ra chút chuyện, nên cô vẫn để ông cụ ở lại viện bảo tàng, Nam Mẫn rất nhớ ông, lại nghe Dụ Lâm Hải nói dự án phục hồi lại di vật cổ đã chính thức bắt đầu, Nam Tam Tài cùng rất nhiều bậc thầy chạm khắc đã bắt đầu hành động, bèn chạy tới đó xem.
Nói đi nói lại, Dụ Phượng Kiều ra tay cũng không nằm ngoài dự đoán của Nam Mẫn, bà và Trác Nguyệt là tình địch nhiều năm, chờ đến tận lúc này mới có cơ hội giải quyết bà ta, chắc chắn Dụ Phượng Kiều sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng Dụ Lâm Hải muốn đối phó với Trác Nguyệt, tiện thể giải quyết luôn Trác Huyên, chuyện này thì có chút bất thường.
Nam Mẫn nhíu mày: “Anh nỡ làm thế với cô ta cơ đấy”.
Một câu, tính sát thương không mạnh, lại đầy châm chọc.
Môi Dụ Lâm Hải mím thành một đường thẳng, nhất thời không thể nói rõ là cảm giác gì, lòng lại thấy đắng chát.
Phó Vực mắng anh ta lúc trước mắt mù, bị hai ả đàn bà nhà họ Trác xoay như chong chóng, còn xem bọn họ là thiên sứ giáng trần, người đẹp tâm lại thiện, trong sáng không chút tỳ vết, sự thật thì sao, rõ ràng là một kẻ không đủ thông minh lại độc ác vô cùng.
Cậu ấm nhà họ Phó từng gặp được vô số đàn bà, được xứng tụng là “người kiểm duyệt trà xanh”, lần đầu tiên nhìn thấy Trác Nguyệt và Trác Huyên đã biết hai con người này là loại rau cải gì, trong bụng đang ấp ủ thứ âm mưu gì đều được viết hết lên mặt, anh ta cũng lười xem.
“Cậu đó, đúng là gặp quá ít phụ nữ nên mới nghĩ rằng lòng dạ bọn họ cũng sạch sẽ như gương mặt kia. Tôi đã nói với cậu rồi, nhìn người không nhìn mặt, người con gái có vẻ khôn khéo lại mạnh mẽ như Nam Mẫn cũng chưa chắc bên trong đã cứng rắn như vậy”.
Phó Vực nói rõ ràng đâu ra đó: “Con gái có vẻ ngoài mạnh mẽ bao nhiêu, thì lòng mềm yếu bấy yêu. Như một con nhím vậy, chạm vào thì cả người đầy gai, nhưng khi chạm vào bụng nó mới biết, vừa non lại mềm. Nhưng phụ nữ có vẻ ngoài trong sáng, có thể không phải là thiên sứ, mà là Satan. Cậu đừng quên rằng Satan cũng từng là thiên sứ. Loại phụ nữ đó, có gương mặt đẹp, lại càng dùng gương mặt trong sáng giả nhân giả nghĩa đó để lừa gạt người khác”.
Anh ta lại dùng kinh nghiệm của mình nói: “Lúc này, phải dùng mắt nhìn người của cậu để phân biệt. Lâm Hải à, sau này cẩn thận một tí đi!”
Không biết có phải do ma quỷ che mắt hay không, mà Dụ Lâm Hải từng bị gương mặt giả nhân giả nghĩa của bọn họ lừa thật.
Anh chậm rãi lên tiếng: “Lúc nhỏ, nhà họ Trác nằm ngay kế bên nhà họ Dụ, là hàng xóm của nhà tôi. Khi đó nhà họ Trác là dòng dõi thư hương trong mắt tất cả mọi người, ông bà Trác đều là thầy cô giáo, bọn tôi đến trường cũng được bọn họ dạy dỗ. Thuở bé, mẹ dạy dỗ tôi rất nghiêm khắc, khi đó tôi còn nhỏ không hiểu chuyện nên cực kỳ cứng đầu, thường bị đánh bị mắng, trong lòng bực tức bèn chảy ra ngoài đánh nhau với người ta, bị thương cũng không dám về nhà. Nhiều lần bị Trác Nguyệt nhìn thấy, bà ta thường tốt bụng dẫn tôi về nhà họ Trác băng bó bôi thuốc. So với sự nghiêm khắc của mẹ, sự dịu dàng của Trác Nguyệt khi đó với tôi mà nói rất giống với tình thương của mẹ, khiến tôi cảm thấy ấm áp”.