Nam Mẫn lắc đầu, nhớ lại mặt của người đó, cau mày nói: “Hắn để râu quai nón, cơ thể cường tráng, đôi mắt đó… vô cùng quen thuộc, nhưng mặt thì không nhận ra”.
Mày kiếm của Quyền Dạ Khiên nhíu thật sâu, dường như có điều suy nghĩ.
Dụ Lâm Hải trầm giọng: “Các em đi đến suối nước nóng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Lộc Dư cũng nín nhịn một bụng lời muốn hỏi: “Đúng vậy, đàng hoàng sao lại đánh nhau với người ta? Chọc tới một đám liều mạng, thiếu chút nữa bị bắt cóc?”
Đừng nói bọn họ, ngay cả Nam Mẫn và Lạc Ưu cũng cảm thấy chuyện xảy ra quá đột ngột.
Lạc Ưu nói: “Chúng tôi thấy cảnh xuân phơi phới của người ta nên bị chúng trả đũa”.
Cảnh xuân?
Bạch Lộc Dư trợn tròn mắt: “Ai?”
Nam Mẫn ngước mắt nhìn về phía Dụ Lâm Hải, nói rất rõ ràng: “Trác Huyên”.
Vừa nghe thấy là Trác Huyên, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải mặt không cảm xúc, giống như không quan tâm Trác Huyên, anh chỉ hỏi: “Người đàn ông đó có phải họ Kiều không?”
Vẻ mặt Nam Mẫn và Lạc Ưu đồng thời biến đổi.
“Sao anh biết?”
Các cô cũng nghe thấy rõ ràng Trác Huyên gọi tên râu quai nón kia là “Kiều gia”.
Dụ Lâm Hải mím môi mỏng, mặt mũi lạnh buốt như gió lạnh thổi qua vách núi.
Để đảm bảo tính bảo mật nhất định, suối nước nóng lộ thiên của câu lạc bộ đều dùng vách ngăn để ngăn cách. Loại vách ngăn là vách ngăn cách âm nhập khẩu từ nước ngoài, cho dù là trong môi trường lộ thiên cũng có cách âm nhất định, nếu không phải âm thanh náo động quá lớn, các vị khách sẽ không thể nhìn thấy.
Cho dù thật sự nghe thấy, nhìn thấy thì cũng chưa chắc sẽ quan tâm.
Lúc đó việc ai người ấy làm, thời gian bản thân được vui vẻ ngắn ngủi như vậy, ai lại rảnh rỗi đi quan tâm chuyện của người khác chứ?
Nghe thấy lời than phiền của cặp tình nhân, Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên nhanh chóng kiểm tra danh sách nhân viên, lại nhìn thấy tên của ‘Trác Huyên’ trong đó, có người lấy danh nghĩa của cô ta làm thẻ VIP lâu dài, nhưng hôm nay vì có một hoạt động tình nhân, lúc Trác Huyên đi vào đã thêm tên người tình của mình vào, không ghi cả họ cả tên, chỉ có ghi một chữ họ Kiều.
Hôm nay Dụ Gia Hàng đúng lúc có mặt ở câu lạc bộ, cậu ấy ấn tượng khá sâu sắc với anh Kiều kia.
“Lúc hắn tới mang theo không ít vệ sĩ, nhìn giống như đóng phim vậy, còn đặc biệt dặn dò không cho bất kỳ ai quấy rầy. Người ta tự dẫn vệ sĩ, nên em cũng không sắp xếp bảo vệ và nhân viên phục vụ qua… Không thì có khả năng các chị dâu sẽ không bị bắt cóc”.
Dụ Gia Hàng cảm thấy vô cùng có lỗi vì chuyện Nam Mẫn và Lạc Ưu gặp nguy hiểm ở địa bàn của mình.
Ông hai Dụ tức giận đến mức đã dạy dỗ con trai một trận, ra lệnh đóng cửa câu lạc bộ.
Nơi nguy hiểm như vậy có kiếm nhiều tiền đi nữa cũng không cần thiết.
Nếu thật sự dính đến chuyện xấu, vậy thì phiền toái cực lớn.
Vừa báo 119, lại báo 110, Dụ Gia Hàng cũng kinh hồn bạt vía, bị dọa cho không nhẹ.
Nam Mẫn và Lạc Ưu cùng kể ngọn nguồn câu chuyện, mọi người nghe xong đều im lặng.
Bạch Lộc Dư vuốt cằm, lộ ra biểu cảm của thám tử lừng danh Conan.
“Chuyện này… cảm thấy giống như là ngoài ý muốn, nhưng lại không giống chuyện ngoài ý muốn”.
Phó Vực gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy vậy”.
Cái này còn cần các người cảm thấy?
Ánh mắt Quyền Dạ Khiên khinh bỉ nhìn sang: “Có thể nói mấy thứ có ích chút được không?”
Hai người Bạch Lộc Dư và Phó Vực mặt không phục.
Nói ai vô dụng?
Nếu không phải bọn họ áp dụng kỹ thuật máy tính cao siêu tìm ra tung tích của Nam Mẫn và Lạc Ưu, làm sao bọn họ có thể kịp thời chạy tới?
Nhưng người ngồi đây đều là anh, đều là lão đại, không chọc nổi, chỉ có thể thật lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!