Dụ Phượng Kiều và dì Vệ đi lấy vé qua cửa an ninh trước, Tô Duệ nhìn Nam Mẫn, cũng tỏ vẻ không yên tâm.
“Một mình em có ổn không?”
Nam Mẫn kéo dài giọng: “Ổn… em đã lớn thế này rồi, lại còn không tự chăm sóc nổi bản thân à? Ba năm qua, cũng là một mình em tự lo đấy”.
Tô Duệ hừ nhẹ một tiếng: “Vâng, hành hạ bản thân người không ra người, quỷ không ra quỷ”.
“Anh Duệ”.
Nam Mẫn trách anh ta một tiếng: “Sắp chia tay rồi, nói lời may mắn đi”.
“Lời may mắn là…”
Tô Duệ xách tai của cô: “Em sớm xuất phát đến nước Y cho anh, tìm anh cả, nghe rõ chưa?”
Nam Mẫn bị đau, kêu lên: “Biết rồi, biết rồi… nhẹ thôi, đau quá!”
“Đau là đúng rồi, không đau sẽ không nhớ kỹ”.
Nam Mẫn xoa tai, vẻ mặt oán trách trừng mắt nhìn anh ta.
Tô Âm ở bên cạnh thấy vậy, cười trên nỗi đau của người khác.
Vân Khanh đi đến, tay cầm vé máy bay: “Sư phụ, ký gửi hành lý xong rồi, không còn nhiều thời gian, phải đi kiểm tra an ninh rồi”.
Tô Duệ “ừm” nhẹ một tiếng, nhận lấy vé máy bay, kéo cánh tay của Tô Âm: “Đi thôi”.
“Tạm biệt cô, cô giữ gìn sức khỏe nhé! Lần sau nghỉ hè, cháu sẽ lén chạy ra thăm cô”.
Vừa dứt lời thì bị Tô Duệ tóm cổ, lôi đi vào trong.
Tiễn đoàn người Tô Duệ ra về, Nam Mẫn cũng phải về thành phố Nam, nhưng trước khi đi, còn phải đến viện bảo tàng chào ông nội.
Dự án phục chế cổ vật tiến hành vô cùng thuận lợi, Nam Tam Tài cũng tìm được niềm vui của mình, ở cùng bạn cũ, mỗi ngày đều vui vẻ.
Vừa đến viện bảo tàng Cảnh Văn, từ xa đã nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào, không cần hỏi, chắc chắn là ba con hồ ly lại cãi nhau.
“Cháu ngoại ông làm cháu gái tôi tổn thương nặng nề như vậy, bây giờ muốn theo đuổi lại, đâu có dễ như vậy? Ông bảo cậu ta đi chơi thìa đũa đi, đừng nằm mơ nữa!”
“Đừng nói tuyệt tình như vậy, tuy trước đây A Hải không ra gì, nhưng bây giờ nó đã thay hồn đổi xác làm người lại từ đầu rồi, không thể cho đồ đệ của tôi một cơ hội ư?”
Nam Tam Tài trừng mắt với Văn Hải Phong: “Không được! Tại sao chứ? Vậy món nợ cậu ta làm tổn thương Tiểu Mẫn nhà tôi thì tính thế nào? Đề n thế nào?”
Dụ Hành Nghiêm nói: “Phải tính thế nào thì tính thế đó, phải đền thế nào thì đền thế đó, kể cả cho Tiểu Mẫn hết tất cả cổ phần dưới tên A Hải, tôi cũng không đau lòng”.
“Ha, bây giờ nói thì dễ nghe, trước đây đã làm gì hả? Tôi nói với các ông, muộn rồi!”
Nam Mẫn bất lực đỡ trán.
Được, lại bắt đầu đại hội tranh luận rồi.
Ba ông lão này, rốt cuộc tranh cãi đến lúc nào đây.
Nam Mẫn xuất hiện, đúng lúc ngăn cuộc chiến của ba người.
“Ông nội”.
Nam Mẫn gọi nhẹ Nam Tam Tài một tiếng, rồi lễ phép chào hỏi viện trưởng Văn và ông cụ Dụ.
Nhìn thấy Nam Mẫn, ba ông cụ lập tức thu lại đôi cánh đập mạnh của mình, cũng thu lại tư thái ‘già mà không đứng đắn’, người nào cũng rất nghiêm chỉnh.
“Tiểu Mẫn đến rồi à, mau ngồi đi”.
Dụ Hành Nghiêm nhìn Nam Mẫn, ánh mắt hiện lên niềm yêu quý không tả xiết, đó là ánh mắt hiền từ.
Nam Tam Tài liếc ông ta một cái, gọi cháu gái đến bên cạnh mình, thể hiện địa vị chủ quyền của ông nội.
“Sao hôm cháu lại đến đây?”
Cái miệng của Nam Tam Tài bận rộn, mà tay cũng không rảnh, trong lúc nói chuyện vừa nãy, đã tạc xong một bức tượng con tì hưu rất lớn, điêu khắc tinh tế, sinh động như thật.
Nam Mẫn nhìn con tì hưu, hận không thể nhìn rõ từng đường hoa văn, miệng vô thức trả lời: “Cháu phải về thành phố Nam, đến đây chào ông”.
“Phải về rồi ư?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!