“Tại sao anh vẫn còn ở đây?”
Không biết Dụ Lâm Hải quá mệt hay lý do gì, lẽ ra anh định trả lời là “bệnh viện không phải anh mở”, nhưng ngại thằng ranh kia là anh hai Nam Mẫn nên anh nhịn.
Quyền Dạ Khiên không định nể mặt anh một tí nào: “Lần này anh chạy tới đúng lúc cứu được bé Mẫn, cái ơn này tôi nhận, nhưng điều đó không có nghĩa là bé Mẫn phải quay lại với anh. Hiểu chưa?”
Lần này Dụ Lâm Hải thật sự lười nói chuyện.
Anh cứu Nam Mẫn, đến tận lúc nãy vẫn không muốn bắt ép cô điều gì, lại càng không muốn dùng điều đó để ép buộc cô.
Quyền Dạ Khiên định nói thêm gì đó, lại bị Lạc Ưu cản: “Dù sao tôi với Lâm Hải cũng từng là chiến hữu của nhau, anh ăn nói khách sáo một chút đi”.
Mấy lời thô tục lên đến miệng lại phải nuốt ngược trở về.
Quyền Dạ Khiên: “Ồ”.
Lạc Ưu kéo Quyền Dạ Khiên đến một hành lang dài yên tĩnh, rồi không biết nên mở miệng thế nào.
Quyền Dạ Khiên hơi ngơ ngác: “Sao thế, định nói gì với tôi vậy?”
Không biết từ khi nào, anh ta lại có cảm giác đôi chút căng thẳng như thế.
Không, không phải là đôi chút, mà là vô cũng căng thẳng!
“Anh hai Quyền”.
Lạc Ưu cũng hơi căng thẳng, nhưng cô ấy là người không thể giấu được gì, ở trong quân đội với một đống anh em đã quen, nói chuyện cũng không vòng vo, có gì nói đó.
Cô ấy lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Quyền Dạ Khiên, nhìn gương mặt tuấn tú của anh ta, cùng với đôi mắt sâu thẳm kia thì tim cứ đập liên hồi.
“Tôi cảm thấy anh trông rất điển trai”.
Quyền Dạ Khiên sửng sốt: “Em cảm thấy tôi đẹp trai hả?”
“Đẹp lắm!”
Đôi môi xinh đẹp của Lạc Ưu khẽ cong: “Tôi rất muốn sinh một đứa con trai giống anh”.
Quyền Dạ Khiên hơi ngu người.
Tôi xem em là vợ, em lại xem tôi như con trai?
Anh ta mím môi, đang định đổi sắc mặt thì Lạc Ưu đã hăng hái nói thêm: “Anh trông điển trai lắm, tôi rất thích anh, nên chúng ta hẹn hò đi”.
Quyền Dạ Khiên: “?”
Quyền Dạ Khiên: “…”
Quyền Dạ Khiên: “!”
Anh ta vừa mới được tỏ tình hả?
Trước mắt, tình huống này đã vượt qua nhận thức hai mươi năm của anh ta rồi, như thể đang có rất nhiều tiếng sấm đánh đoàng đoàng đoàng, trực tiếp đánh cho anh Dạ ngu người, anh ta chìm trong trạng thái ngơ ngác nhìn Lạc Ưu hơn nửa ngày, không kịp phản ứng.
Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế dài ở hành lang, nhắm mắt, khóe môi cong cong.
Hành lang không có cách âm, có tiếng vang, anh ngồi đây còn chẳng cần phải nghe lén đã nắm được hết nội dung cuộc đối thoại của Lạc Ưu và Quyền Dạ Khiên.
Lạc đà con thần kinh còn thô hơn cả đàn ông cuối cùng cũng có mối tình đầu, cũng mở ra thế giới mới rồi.
“Lạc Ưu, em…”
Khi Quyền Dạ Khiên thoát khỏi trạng thái hoảng hốt, chuyển sang mừng như điên thì một nhóm người mặc quân phục từ bên kia hành lang đi tới, nhắm thẳng về phía Lạc Ưu.
“Cô cả, ông thủ trưởng có lệnh, mời cô lập tức theo chúng tôi về thủ đô!”
*
Nam Mẫn cầm điện thoại, nhìn Quyền Dạ Khiên với vẻ mặt lo lắng, hỏi Lạc Ưu qua điện thoại.
“Vậy cô phải trở lại thủ đô luôn hả?”
“Ừm”.
Lạc Ưu ở đầu dây bên kia, giọng rầu rĩ, cùng với đôi chút nghẹn ngào: “Mẫn à, sao tôi cứ có cảm giác tình yêu của tôi vừa mới bắt đầu đã phải chết non rồi vậy?”
Hu hu, thế thì thảm quá.
Quyền Dạ Khiên vội vã không sao tả nổi, đang định nói chuyện thì đã bị Nam Mẫn chặn lại, cô nói: “Không đâu”.
“Ưm”, Quyền Dạ Khiên bị Nam Mẫn che miệng, cũng gật đầu thật mạnh.
Lạc Ưu khẽ thở dài: “Tôi về thủ đô vài ngày sẽ trả phép quay về quân đội. Mấy này nay chơi hơi bay, quên mất mình vẫn là một người lính, sao có thể tùy tiện yêu đương được cơ chứ?”
Quyền Dạ Khiên trừng mắt, muốn lên tiếng nhưng đầu dây bên kia đã có giọng nói đầy nghiêm túc: “Cô cả, phải lên máy bay rồi”.
Trước khi gác máy, Lạc Ưu đã nói một câu: “Cô chuyển lời cho anh hai Quyền một tiếng xin lỗi giúp tôi, là do tôi xúc động quá”.
“Lạc Ưu!”
Quyền Dạ Khiên nhào tới, gọi to vào điện thoại, nhưng bên kia đã ngắt máy, chỉ “tít” một tiếng rồi ngắt.
Gọi lại một lần nữa, thì bên kia đã tắt nguồn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!