Nam Mẫn yên lặng nhìn Dụ Lâm Hải, nhìn tóc húi cua của anh, nhìn khuôn mặt thanh lạnh cương nghị của anh, lập tức cảm thấy khi đàn ông chó không nói chuyện tình cảm với cô, đúng là ưa nhìn hơn nhiều.
Đương nhiên suy đoán của anh đều đúng, nhưng Nam Mẫn không muốn giải thích với anh.
Cô chỉ nói: “Bây giờ Kiều Lãnh thực sự không thể chết, còn tại sao không thể, tôi không muốn nói với anh, cho nên tôi hy vọng anh có thể tránh xa, đừng lo chuyện bao đồng”.
Dụ Lâm Hải hơi cau mày: “Với tôi, chuyện của em không phải là chuyện bao đồng”.
Nam Mẫn cười khinh bạc: “Đó là vì anh không biết tôi đang phải gánh chuyện rắc rối thế nào thôi”.
Nếu biết, anh nhất định sẽ chỉ sợ tránh không kịp, trốn thật xa.
Tình cảm rất mong manh.
Nam Mẫn từng thấy vô số trường hợp các đôi tình nhân, lúc yêu thì cái gì cũng tốt, mở miệng ra là ‘quyết chí không thay đổi’, ‘thiên trường địa cửu’, nhưng hoạn nạn thấy chân tình, lúc gặp khó khăn, điều đầu tiên người ta nghĩ đến là mình phải tự bảo vệ mình thế nào, sẽ cân đo đong đếm tình cảm, hận không thể đặt lên bàn cân, cân xem rốt cuộc đối phương đáng giá bao nhiêu tiền, có đáng để bạn nghiêm túc đối đãi không.
“Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn ập đến mỗi con bay một ngả”, câu này không phải không có lý.
Tình cảm là thứ không đáng tiền nhất, yêu một hồi, cuối cùng bạn sẽ phát hiện tiền vẫn thơm nhất, mạng quan trọng nhất.
“Tôi thực sự muốn biết”.
Dường như không nhìn thấy vẻ chế nhạo trên khóe miệng cô, Dụ Lâm Hải tỏ vẻ mặt nghiêm túc, cất giọng chậm rãi.
“Tôi muốn biết tất cả mọi thứ của em, hơn nữa rất hiếu kỳ, tôi hy vọng em có thể chính miệng nói với tôi, nhưng nếu em không muốn nói, tôi cũng sẽ không truy hỏi”.
Anh vẫn luôn tự cho mình thông minh, mạnh mẽ, nhưng đến chỗ Nam Mẫn, tất cả sự thông minh, mạnh mẽ đều không đủ dùng, cô khiến anh nhìn thấy sự nhỏ bé và vô dụng của mình.
Anh thực sự ngốc, nhưng anh sẽ bảo vệ cô theo cách của mình, cho dù dùng hết mọi thứ của mình.
Nam Mẫn chỉ cảm thấy nghẹn lòng, và nghẹn họng.
“Dụ Lâm Hải, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi không phải là trách nhiệm của anh”.
Anh lại nói: “Em chính là trách nhiệm của tôi”.
Anh lại nói: “Tôi đơn phương, tròn trách nhiệm với em là được”.
…
Buổi chiều xuất viện, về đến khu vườn hoa hồng.
Đầu Nam Mẫn nặng trịch, chóng mặt, buổi tối còn có ‘hoạt động thể lực’ đang đợi cô, phải nạp năng lượng mới được.
Cô ngủ một giấc.
Sau khi tỉnh dậy, cô bò xuống khỏi giường với tâm trạng không tình nguyện, ủ rũ cúi gằm mặt đi từ phòng mình sang phòng bố mẹ.
Vừa đẩy cửa, phát hiện các anh đang đợi ở đây.
Anh hai Quyền Dạ Khiên, anh ba Hạ Thâm, anh tư Lý Vân, còn có anh nhỏ Bạch Lộc Dư, ngồi xếp hàng trên sofa, giống như sư đồ Đường Tăng.
Bốn người đang chơi điện thoại, chỉ là tình trạng khác nhau.
Vẻ mặt của Quyền Dạ Khiên phức tạp nhất, vừa chán nản vừa sốt ruột, tuy người ngồi ở đây, nhưng trái tim dường như bay theo Lạc Ưu.
Lý Vân vắt chân ngồi trên sofa, gửi tin nhắn cho Trình Hiến, coi đại luật sư làm chân chạy việc, muốn ăn thịt lừa nướng của Thành Nam, lại vừa muốn ăn bánh bao của Thành Đông…
Muốn sao muốn trăng.
Bạch Lộc Dư dường như còn chìm vào triệu chứng sau khi bị anh cả dạy dỗ, siêu xe của anh ta bị tịch thu, hơn nữa anh cả vừa mở lời, mấy ông anh nhà họ Bạch cũng mắng anh ta một trận.
Đúng là cầu sống sót trong khe hẹp…
Hạ Thâm luôn là người ấm áp nhất, thấy Nam Mẫn đi vào, liền đưa cô một cái túi, nụ cười hiền hòa: “Thư Anh bảo anh mang cho em”.
“Cái gì vậy?”
Nam Mẫn nhận lấy, thấy là hai thứ mềm mềm.
Hạ Thâm nói: “Đây là đệm gối mà cô ấy để dành khi quay phim cổ trang, đoàn làm phim đều gọi nó là “quỳ dễ dàng”.
Nam Mẫn: “…”
Còn có thứ phong cách Tây này ư?