Thời tiết này sông biển Ranau không hề ấm áp, lộ ra chút lạnh lẽo.
Mắt thấy mặt trời lặn về phía tây, trời tối dần, cứ ngâm trong nước mãi như vậy cũng phải cách, Nam Mẫn nhìn mọi người đứng trên cánh máy bay lạnh run rẩy chờ cứu viện đến, cô không khỏi cau mày.
“Cơ trưởng Ngôn, khi nào đội cứu viện mới có thể đến?”
Ngôn Uyên nghiêm túc lắc đầu: “Không biết, khi độ cao của máy bay thấp dưới 100 mét, tín hiệu radar sẽ hoàn toàn biến mất, tháp chỉ huy sẽ không nhận được bất kỳ tung tích gì liên quan đến máy bay”.
Vừa nói xong, hành khách ngồi trên cánh máy bay lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng.
“Cái gì? Tháp chỉ huy không nhận được tin tức của chúng ta? Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Đúng vậy, tôi tưởng rằng chúng ta đang đợi cứu viện, vậy nếu đội cứu viện không tới thì chúng ta đang đợi cái gì, đợi chết sao?”
“Xì… lạnh quá, ông đây không chết trên máy bay thì cũng sắp chết cóng ở đây rồi!”
Tiếng bàn tán lại một lần nữa thi nhau vang lên, nhân viên tổ bay cũng vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, họ rất lạnh, không có thừa sức lực để trấn an hành khách.
Nam Mẫn chẳng buồn đi trấn an, cô hiểu nỗi sợ hãi và khủng hoảng của mọi người. Chỉ cần là người, ai mà không sợ chết?
Nhưng tai nạn ở trước mặt, sợ hãi và khủng hoảng cũng không giải quyết được vấn đề.
Biện pháp giải quyết duy nhất chính là trực tiếp đối diện với khó khăn.
Nam Mẫn và Ngôn Uyên đánh giá tình hình xung quanh, ánh mắt nhìn nhau.
“Cơ trưởng Ngôn, anh đang chờ cái gì vậy?”, cô dứt khoát hỏi.
Ngôn Uyên nói: “Gần đây thường xuyên có tàu du lịch qua lại”.
Mắt Nam mẫn sáng lên.
Đúng vậy, chỉ cần có tàu du lịch, vào đất liền rồi thì sẽ có tín hiệu, có tín hiệu rồi thì có thể thông báo cho đơn vị cứu hộ khẩn cấp để tiến hành cứu người.
Nhưng làm sao mới có thể hấp dẫn tàu du lịch tới đây?
Nam Mẫn quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại trên một đảo nhỏ cách đó không xa.
Cô đột nhiên gọi: “Cơ trưởng Ngôn”.
Ngôn Uyên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nam Mẫn hỏi: “Trước kia anh ở trong quân đội đã từng học qua môn sinh tồn trên đảo hoang chưa?”
Ngôn Uyên nhướng mày: “Cứ trực tiếp nói cho tôi biết cô muốn làm gì”.
…
Mười phút sau, Nam Mẫn cùng Ngôn Uyên, Hướng Tả Hướng Hữu cùng nhau bơi đến đảo.
Một vài hành khách giỏi bơi lội cũng tự bơi theo họ, xem có gì cần giúp đỡ hay không.
Nhưng sau khi bước lên đảo, họ hoàn toàn bị cảnh sắc trên đảo dọa cho ngây người.
Nhìn từ bên ngoài hòn đảo trông trơ trụi, nhưng lại là chốn bồng lai.
Không chỉ có một tòa biệt thự thủy tinh sang trọng, mà có cả hồ bơi lộ thiên, bãi cát, ghế nằm, cây phong, còn có một bồn hoa xinh đẹp, trên đó trồng… hoa hồng xanh!”
“OMG! Đây là thiên đường sao? Tôi đã chết rồi à?”
“Đẹp quá đi! Xây biệt thự trên đảo có quá xa xỉ hay không?”
Các hành khách rối rít khen ngợi.
Nam Mẫn lại cảm thấy cảnh sắc trước mắt vô cùng quen thuộc, nhưng lúc này cô không quan tâm đến thưởng thức phong cảnh, lòng tràn đầy mong muốn làm sao mới có thể liên lạc với bên ngoài.
“Chờ chút!”
Ngôn Uyên đột nhiên dừng bước, anh ta khẽ nhíu mày nói: “Có người”.
“Ai?”
Rất nhanh, một đám người vệ sĩ mặc áo gió màu đen tay cầm súng xông ra từ bốn phương tám hướng, Ngôn Uyên kéo Nam Mẫn ra sau lưng, che chắn nghiêm ngặt cho cô.
Động tác còn nhanh hơn Hướng Tả Hướng Hữu.
Nam Mẫn nhìn bóng lưng cao lớn của anh ta, cô có hơi sửng sốt.
Ngôn Uyên giơ hai tay, giọng điệu trầm ổn, bình tĩnh nói rõ tình hình với những vệ sĩ áo đen kia, cầu xin bọn họ giúp đỡ.
Vệ sĩ áo đen nghe xong, dùng điện thoại vệ tinh bấm số gọi đi, giống như đang hỏi ý kiến chủ nhân, sau khi nhận được câu trả lời mới gật đầu đồng ý giúp đỡ.
Trên đảo không chỉ có điện thoại vệ tinh, còn có thuyền!
Nam Mẫn thật sự cảm thấy họ tới đúng chỗ rồi.
Rất nhanh, các hành khách bị thương đã được đưa lên đảo trước, Nam Mẫn hỏi các hành khách: “Tôi là bác sĩ, ở đây có ai đã từng học qua kiến thức cứu trợ chữa bệnh hoặc là y tá không?”
“Có, tôi cũng là bác sĩ!”
“Tôi là y tá!”
“Tôi đã từng học hộ lý, tôi có thể giúp một tay”.
“…”