Lạc Quân Hành khẽ mím môi, sau đó nói: “Ừ, không lột da sẽ ngon”.
“…”
Nam Mẫn cạn lời, liếc mắt nhìn: “Được, biết anh là người bảo vệ trung thành của mẹ, cô em gái này của anh có tính là gì đâu”.
Cô bĩu môi, Lạc Quân Hành nhìn dáng vẻ oan ức của cô, anh ta liền bật cười.
Anh ta nhìn khuôn mặt của em gái giống y đúc mẹ, nụ cười dần dần thu lại, trầm ngâm trong chốc lát, rồi sau đó anh ta đột nhiên nói: “Có lẽ mẹ thật sự còn sống”.
Một tiếng ‘lộp độp’ vang lên, đôi đũa trong tay Nam Mẫn rơi xuống đất.
*
Trong hồ bơi có một bóng hình yểu điệu bơi lội như cá.
Bơi tới bơi lui.
Nam Mẫn ngâm trong hồ nước gần một buổi chiều, cố gắng đề đầu óc hỗn loạn của mình tĩnh táo một chút.
Anh cả nói cho cô biết, khả năng bố mẹ chưa chết.
Anh ta nói với cô, hai thi thể bị thiêu hủy trong xe năm đó thật ra cũng không phải là của bố mẹ, pháp y làm giám định kia là người anh ta sắp xếp vào.
Nói xong, kết quả giám định của pháp y là giả.
“Mới đầu là anh không muốn để người khác đụng vào thi thể của mẹ, sau đó pháp y giám định ra kết quả, nói rằng hai thi thể kia không phải của mẹ và ba nhỏ, trong lòng anh liền có tính toán”.
Mắt Nam Mẫn đỏ bừng: “Vậy tại sao? Tại sao anh không nói cho em biết?”
Lạc Quân Hành đáp: “Anh không chỉ không nói cho em, mấy người kia anh cũng giấu. Bởi vì anh cũng không tìm thấy tung tích của họ”.
Anh ta trầm giọng nói: “Anh sợ một khi bứt dây động rừng thì sẽ làm hỏng kế hoạch của bọn chúng, cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho em”.
“Vậy bây giờ thì sao?”
Nam Mẫn không truy cứu những việc này, cô vội vàng kéo tay Lạc Quân Hành hỏi: “Bây giờ có tra được tung tích của họ không?”
Lạc Quân Hành lắc đầu, lại nói: “Nhưng Tiêu Ân lại bắt đầu hành động rồi”.
Con ngươi Nam Mẫn co rút lại.
“Em biết điều này chứng tỏ gì không”.
Giọng Lạc Quân Hành chìm xuống: “Tiêu Ân và Kiều Lãnh có mục đích khác nhau. Thứ Kiều Lãnh muốn là thừa kế, nhưng thứ Tiêu Ân muốn lại là phá hủy”.
“Rào!”
Nam Mẫn nổi lên mặt nước, thấy Hướng Tả cầm điện thoại di động của cô đang vang lên từng hồi chuông, lớn tiếng gọi tên cô.
Dọc theo thang đi lên, Hướng Hữu khoác khăn lông trắng lớn lên người Nam Mẫn, cô nhận điện thoại từ tay Hướng Tả, là Trình Hiến và Bạch Lộc Dư cùng gọi điện thoại cho cô.
Nam Mẫn gọi Trình Hiến trước, cô ngồi trên ghế uống một hớp nước trái cây, chờ điện thoại được kết nối, cô hỏi: “Anh Trình, tìm em có chuyện gì?”
Trình Hiến lời ít ý nhiều nói: “Trác Nguyệt được thả rồi”.
Nam Mẫn ngừng lại.
Trác Nguyệt xin tại ngoại để chữa bệnh, vì vậy đã được thả ra ngoài.
Đã hiểu rõ tình hình, Nam Mẫn cúp máy, lại gọi cho anh nhỏ, Bạch Lộc Dư vừa nghe điện thoại liền nói: “Bà cô của anh ơi, em đã chịu nghe máy rồi!”
Nghe thấy giọng nói của Nam Mẫn, trong một khoảnh khắc, suýt chút nữa cô đã định buột miệng nói cho anh ta tin tức bố mẹ mình vẫn chưa chết.
Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của anh cả, lời đến khóe miệng, cuối cùng vẫn nhịn được.
Bạch Lộc Dư cũng nói với Nam Mẫn tin tức Trác Nguyệt đã được thả ra.
“Anh Trình vừa nói với em rồi, nói là có quan hệ với giám đốc sở nào đó, hơn nữa còn liên quan đến Trác Huyên?”
Con ngươi dính nước của Nam Mẫn mát rượi, cô khẽ cười giễu cợt một tiếng: “Hai cô cháu nhà này đúng là lửa đồng đốt không tài nào hết được cỏ, khi gió xuân thổi đến lại mọc ra”.
Trác Nguyệt bởi vì có thai nên được bảo lãnh dưỡng bệnh, cho phép thụ án bên ngoài, chỉ cần đến đồn cảnh sát báo cáo định kỳ là được.
Thẩm Lưu Thư phái người đi đón bà ta.
Quay về tiểu khu Lộc Minh, Trác Nguyệt vào phòng tắm trước tiên, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, da trên người bị cọ đến nổi đỏ, sợ dính phải vi khuẩn gây bệnh gì đó.
Từ nhỏ đến lớn bà ta luôn là tiểu công chúa sống trong nhung lụa, trong nhà có đồ ăn đồ đồ uống ngon cũng phải đưa đến trước mặt bà ta đầu tiên.
Chỉ tiêu ăn uống đều là thứ tốt nhất.
Từ trước đến nay chưa từng ở nơi bẩn thỉu như vậy, lại còn ngủ cùng một đám bà cô thúi hoắc.
Nghe thấy tiếng ngáy của bọn họ, ngửi mùi mồ hôi của bọn họ, bà ta gần như thức trắng đêm, bây giờ nhớ lại cũng thấy tởm phát ói.
Bà ta huy hoàng cả nửa đời người, ngay cả cô cả nhà họ Dụ cũng là bại tướng dưới tay bà ta, nhưng không ngờ lại thua trong tay một đứa nhóc con.
Nam Mẫn đã khiến bà ta trải qua thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời!
Thù này bà ta đã ghi lại!
Bây giờ bà ta đã ra ngoài rồi, tuyệt đối không thể tha cho cô dễ dàng, nhất định phải báo thù!