Trước mắt dù chỉ có anh cả và anh ba, nhưng cũng đã thành một ban nhạc.
Giai điệu quen thuộc phát ra, giọng hát tràn đầy từ tính của Hạ Thâm vang lên, lập tức kéo ký ức của Nam Mẫn trở lại mấy năm trước, chóp mũi chua xót, vành mắt lập tức đỏ ửng.
Nếu như thời gian có thể chảy ngược lại thì tốt, cô tình nguyện để cuộc đời mình vĩnh viễn dừng lại trong một khoảnh khắc kia.
Bố mẹ khỏe mạnh, cả nhà an khang.
Mỗi người đều rất vui vẻ, hạnh phúc vui sướng.
Chỉ tiếc thời gian cho đến bây giờ một khắc cũng không ngừng, người cũng chỉ có thể nhìn về phía trước, cố gắng sống tốt mỗi phút mỗi giây.
Quý trọng người mình yêu và người yêu mình.
*
Bình minh, sắc trời tờ mờ sáng.
Dụ Lâm Hải lại mất ngủ, gần như cả đêm không ngủ được, tay nắm chặt cây trâm nhận được từ Nam Mẫn, trong đầu suy nghĩ đều nghĩ đến cô.
Nhớ nhau không biết ngày nào gặp? Lúc ấy đêm ấy chan chứa tình.
Trước kia chỉ cảm thấy những thứ văn nhân mặc khách này viết đều là mấy bài thơ tương tư buồn khổ, nhưng hôm nay, đến lượt mình cũng được nếm trải nỗi tương tư.
Giờ mới hiểu người viết bài thơ này khi đó đã mang tâm tình như thế nào.
Không ngủ được, anh liền đứng lên.
Dụ Lâm Hải vào phòng vệ sinh rửa mặt, mở đèn bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra con dấu hoa hồng Nam Mẫn tặng anh.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve bốn chữ ‘dấu Dụ Lâm Hải’ dưới đáy, đột nhiên nảy sinh một loại kích động muốn viết thư cho Nam Mẫn.
Anh nghĩ thế nào liền làm thế đó.
Mở giấy viết thư, vặn bút, mượn ánh sáng đèn bàn vàng nhạt, chậm rãi hạ bút.
Bắt đầu viết một bức thư liền không dừng được, có quá nhiều điều muốn nói…
Viết liên tục, bất giác trời đã sáng.
Cuối thư, anh ký tên mình dưới góc phải, hơ đáy ấn Hoa Hồng, đóng dấu tên của mình lên.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên nụ cười, rồi sau đó gấp giấy, nhét vào trong phong thư.
…
Khi âm cuối của Hạ Thâm kết thúc, tiếng đàn ghita và piano du dương cũng dừng lại.
Nam Mẫn vẫn đang đắm chìm trong đó, hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần, có cảm giác nghe chưa đã.
“Chưa nghe đã mà, có thể chơi lại lần nữa không?”
Cô giơ một ngón tay năn nỉ.
Lạc Quân Hành hoàn toàn không cho cô hy vọng, trực tiếp đóng nắp đàn piano, vẻ mặt nhàn nhạt: “Đàn nữa thì ông già sẽ đến mắng người đấy”.
Nam Mẫn nói: “Nhưng bố lớn sẽ không mắng em đâu”.
Muốn mắng cũng sẽ mắng các anh.
Hạ Thâm đặt ghita xuống, nghe vậy liền giơ tay gõ đầu Nam Mẫn: “Không được ỷ cưng chiều mà kiêu căng”.
“Tại vì hay mà”.
Nam Mẫn cảm thấy mình vẫn chưa thoát khỏi âm thanh tuyệt diệu: “Đều là một mẹ sinh ra, sao em lại mù âm nhạc thế nhỉ? Không học được nhạc cụ cũng thôi đi, ngay cả hát em cũng hát không hay”.
Mỗi lần nghe các anh chơi nhạc mượt mà như vậy, cô không nhịn được muốn gõ đầu mình.
“Các anh cũng nghi ngờ chuyện này từ rất lâu rồi”.
Hạ Thâm cười nói: “Một đứa nhóc thông minh sao năm dòng kẻ nhạc đơn giản như vậy cũng không học được?”
Anh ta xoa đầu Nam Mẫn, đổi lấy ánh mắt oán niệm của cô.
Lạc Quân Hành dùng tiếng anh nói một câu ngạn ngữ: “Khi Thượng Đế mở một cánh cửa cho một người, ắt hẳn sẽ đóng một cánh cửa sổ của người đó. Cánh cửa đóng lại cho em chính là cửa sổ âm nhạc”.
Đạo lý này từ hồi còn rất nhỏ bố đã giảng cho Nam Mẫn nghe, nhưng cô vẫn phiền muộn.
“Được rồi”, cô xua xua tay: “Dù sao các anh đàn hát, em nghe cũng vậy”.
Nam Mẫn nhìn tướng mạo đẹp trai của anh cả và anh ba, híp mắt cười nói: “Có lúc cảm thấy mẹ thật lợi hại, những đứa con bà ấy sinh ra đều thông minh xinh đẹp”.
“Đúng vậy”, Hạ Thâm nói: “Nếu không phải do gen mẹ mạnh thì cũng sẽ không bị người ta nhắm vào”.
Một câu nói đâm vào sâu trong nội tâm của ba người, họ đều im lặng.
Lạc Quân Hành trầm ngâm nói: “Điều mà mẹ lợi hại nhất là bất chấp tất cả tìm chúng ta, để anh em chúng ta có thể ở bên nhau”.
“Đúng vậy”.
Nam Mẫn khôi phục lại nụ cười xán lạn: “Cả đời em may mắn lớn nhất chính là có các anh. Các anh có em gái như em cũng rất hạnh phúc đúng không?”
Hạ Thâm nghĩ một chút: “Cũng được”.
Lạc Quân Hành nói: “Ngược lại thì không”.
“…”
Nam Mẫn: “Alo!”
Cô giả vờ giận: “Cho các anh cơ hội nói lại một lần nữa, nếu không tối nay đừng mong đi ngủ!”
“Nên ngủ thì vẫn phải ngủ”.
Hạ Thâm nhìn Lạc Quân Hành: “Anh cả, muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi”.
Lạc Quân Hành: “Ừm”.
Hai người cùng đi về phòng.
Nam Mẫn giận dữ đuổi theo: “Chờ chút, các anh nói rõ cho em biết, cái gì mà ‘cũng được’, cái gì mà ‘ngược lại thì không’. Có cô em gái như em, các anh tủi thân?”
Hạ Thâm: “Quả thật có một chút”.
Lạc Quân Hành: “Không chỉ một chút”.
Nam Mẫn: “…”
Có thể còn chút mong muốn sinh tồn không?