Nói xong, sư thúc Đinh liền xách đồ lên, ném về phía chân của Thẩm Lưu Thư, giống như một đứa trẻ cáu gắt.
Thẩm Lưu Thư nhìn người đàn ông không rõ tuổi tác, nghe thấy một tiếng ‘Kiều’ trong miệng ông ta, Thẩm Lưu Thư nhíu chặt mày: “Ông là ai?”
“Tôi là cụ lớn nhà ông đây!”
Sư thúc Đinh dồn trung khí hét một tiếng, Dụ Phượng Kiều nhìn biểu cảm cứng cổ của ông ta, không khỏi bật cười.
Nụ cười này khiến Thẩm Lưu Thư ngây người.
Bà ấy đã cười rồi.
Nụ cười bao lâu rồi không nhìn thấy, ông ta đã không nhớ rõ lần trước nhìn thấy bà cười là khi nào.
“Kiều”.
Ông ta khẽ gọi tên bà: “Lâu rồi không thấy bà cười, bà cười lên trông thật xinh đẹp”.
Nghe Thẩm Lưu Thư nói như vậy, Dụ Phượng Kiều lập tức có một loại cảm giác buồn nôn, mặt đầy ghét bỏ nhìn ông ta: “Thẩm Lưu Thư, ông ở cùng với Trác Nguyệt đã lâu, mấy lời nói chán ngấy này nó chịu được, còn tôi thì không”.
Nhắc tới Trác Nguyệt, bà cau mày: “Tình nhân của ông không phải đang mang thai con của ông sao? Bây giờ không ở bên người ta, chạy tới đây làm gì?”
Lời nói của bà lộ ra ý lạnh.
Năm đó lúc bà đang mang thai, Thẩm Lưu Thư và Trác Nguyệt đã ở cùng nhau, bọn họ thuê khách sạn ở ngay đối diện nhà.
Khi đó rất nhiều bạn bè đều an ủi bà, nói rằng khi phụ nữ mang thai, rất ít đàn ông không ra ngoài vụng trộm, nhưng thật ra không phải vậy, từ trong xương tủy Thẩm Lưu Thư chính là một người không an phận.
Thẩm Lưu Thư cũng không muốn nhắc đến chuyện Trác Nguyệt trước mặt nhiều người như vậy, nhưng Dụ Phượng Kiều không cho ông ta có cơ hội nói chuyện riêng, ông ta chỉ đành nói:
“Giữa tôi và Trác Nguyệt không phải như bà nghĩ đâu. Chúng tôi kết thúc rồi”.
“Kết thúc?”
Dụ Phượng Kiều lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi hiểu rồi. Ông lại thấy chán, muốn thử xem cỏ ban đầu có vị gì đúng không? Thẩm Lưu Thư, ông vẫn cặn bã như vậy”.
Sắc mặt Thẩm Lưu Thư u ám: “Kiều…”
“Âm, Vực”, sư thúc Đinh quả thật không nghe nổi nữa, bắt đầu hét lên.
Tô Âm và Phó Vực đồng loạt đáp lại: “Có!”
“Đuổi người này ra ngoài, đừng để ông ta làm phiền đến Kiều của chúng ta”.
Sư phụ Đinh hừ nhẹ một tiếng rồi đẩy xe lăn của Dụ Phượng Kiều đi, ông ta nói: “Kiều, chúng ta đi thôi. Đồ của ông ta cũng không hiếm gì, phòng tôi còn nhiều tổ yến hơn, tôi hầm cho cô!”
Nhìn bóng dáng kia đẩy Dụ Phượng Kiều chạy đi với tốc độ ánh sáng, con ngươi Thẩm Lưu Thư chìm xuống.
Người đàn ông kia rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là nhân tình của Kiều?
*
Xem xong buổi biểu diễn, Hạ Thâm còn có một vài buổi chụp hình quảng cáo phim, nên tạm thời ở lại Luân Đôn.
Nam Mẫn và Lạc Quân Hành quay về Birmingham trước.
Trên đường trở về, Lạc Quân Hành nhận được một phong thư đóng kín, anh ta nói với Nam Mẫn: “Ngôn Uyên đã đến thành phố Nam rồi”.
“Hả?”
Nam Mẫn ngây ra: “Anh ta đến thành phố Nam làm gì?”
Lạc Quân Hành nói: “Kiều Lãnh rất nhanh sẽ bị giải về nước T thôi, có một vài lưu trình Ngôn Uyên cần phải đi xử lý”.
Anh ta ngừng một chút, trầm giọng nói: “Vấn đề khiến chúng ta phiền nhiễu, anh ta cũng đi hỏi”.
Nam Mẫn nghe ra ý tứ của anh cả, mắt cô sáng lên: “Chuyện liên quan đến bố mẹ? Có thể hỏi ra sao?”
“Có tên đạo tặc hung ác nào mà chưa từng gặp qua, tự chúng ta có cách tra hỏi”.
Giọng nói Lạc Quân Hành trầm ổn, trong lời nói rất thừa nhận năng lực của Ngôn Uyên.
Nam Mẫn nghe xong cũng bắt đầu mong đợi.
Bên kia.
Ngôn Uyên vừa ra khỏi sân bay liền được Bạch Lộc Dư đích thân đón lên xe, ở trọ lại Vân Thủy Gian.
Dọc theo đường đi, Bạch Lộc Dư bày tỏ lời cảm ơn chân thành với Ngôn Uyên: “Cơ trưởng Ngôn, anh đã cứu Tiểu Lục, chính là tương đương với cứu mạng năm người đàn ông chúng tôi đó. Mẫn chính là vận mệnh của chúng tôi”.
Ngôn Uyên nhớ lại cảnh tượng khi ở trên đảo, Nam Mẫn như con chim nhỏ xà vào lòng Lạc Quân Hành khóc lớn, con ngươi màu xám tro của Ngôn Uyên hiện lên ý cười.
“Tôi cứu cô ấy, cô ấy cũng cứu tôi. Nam Mẫn đúng là rất lợi hại”.
“Lợi hại cái gì cứ, con bé chỉ cần đừng nghịch ngợm càn quấy, có thể khiến chúng tôi bớt lo lắng là chúng tôi đã cảm ơn trời đất rồi”.
Biết Ngôn Uyên là em trai của chị dâu cả Ngôn Hề, Bạch Lộc Dư tự giác coi anh ta là người trong nhà, nói chuyện cũng thân thiết, không có bất kỳ kiêng dè gì.
Đến Vân Thủy Gian, vừa xuống xe liền gặp Dụ Lâm Hải đi gửi thư về.
Oan gia ngõ hẹp.
“Aiz, lão Dụ”.
Khoảng thời gian này Bạch Lộc Dư và Dụ Lâm Hải cũng thân thiết, anh ta lên tiếng chào hỏi.