Lạc Quân Hành sợ em gái hy vọng quá lớn, phải tạt một gáo nước lạnh cho cô tỉnh táo một chút: “Em thật sự tin rằng trên thế giới có tồn tại một thời không song song?”
“Tại sao không tin?”
Nam Mẫn nghiêm túc nói: “Thế giới lớn không thiếu cái lạ, bố mẹ từ rất lâu trước đó đã từng nói với em, trên thế giới này tồn tại rất nhiều thời không song song, có những người như chúng ta sống trong cùng một thời không khác. Người ngoài hành tinh cũng có, còn có rất nhiều người dị năng tồn tại… Anh cả, các anh ra đời không phải cũng là một loại tồn tại trái với lẽ thường sao? Ngôn Uyên dám gửi lời khai của Kiều Lãnh cho em, chứng tỏ anh ta tin lời hắn nói không phải điều điên khùng”.
Cô ngoan cố nói: “Anh ta tin, em cũng tin!”
Không thể không nói, sự chắc chắn của Nam Mẫn khiến nội tâm Lạc Quân Hành được rót vào rất nhiều ánh sáng, trái tim lý trí cũng nổi lên hy vọng.
Bây giờ có thể phán đoán rằng, Nam Ninh Tùng và Lạc Nhân cũng không gặp phải thủ đoạn thâm độc của Tiêu Ân và Kiều Lãnh.
Họ vẫn còn sống.
Nhưng khi nào họ trở về, trở về như thế nào, liệu có thể trở về hay không thì không ai biết, tất cả đều là ẩn số.
*
Hạ Thâm kết thúc công việc trong đêm, từ Luân Đôn quay về.
Anh ta xách valy rón rén lên tầng, chỉ sợ làm mọi người thức tỉnh, nhưng lên đến cửa cầu thang, anh ta lại bị Nam Mẫn dọa cho sợ hết hồn.
“Anh ba!”, cô mặc váy hoa nhí màu trắng, xuất hiện như u linh.
Hạ Thâm thiếu chút nữa bị cô tiễn lên trời, chỉ cảm thấy hồn phiêu phách tán, anh ta che ngực: “Em dọa anh giật cả mình, đêm khuya rồi, đóng phim kinh dị sao?”
“Biết anh hôm nay về mà”.
Nam Mẫn hào hứng, lôi cánh tay anh ta: “Anh đến phòng anh cả đi, có chuyện nói với anh”.
Hạ Thâm ngồi trên ghế sofa, nhìn email Ngôn Uyên gửi tới, nghe Nam Mẫn nói hồi lâu, não không thể nào xoay chuyển kịp thời, khuôn mặt đẹp trai viết chữ ‘Ngơ’ cực lớn.
Hành nghề hơn mười năm, đề tài gì anh ta cũng đã từng đóng qua, nếu những gì Nam Mẫn nói là một câu chuyện, vậy thì cũng không xem như là quá hiếm lạ, nhưng chuyện này xảy ra trên người nhà mình, vậy thì hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi!
Ước chừng đã tiêu hóa được một nửa, anh ta mới chậm rãi nói: “Ý của em là mẹ và bố nhỏ vẫn còn sống, chỉ là bây giờ chúng ta không nhìn thấy họ, cũng không tìm thấy họ?”
“Đúng, là ý này!”
Nam Mẫn cảm thấy anh ba không hổ danh là Ảnh Đế được các nhà biên kịch chuyên nghiệp khen ngợi vì khả năng chuyển thể kịch bản xuất sắc, mực độ đón nhận rất cao.
Nhưng một khắc sau, Hạ Thâm liền nhìn sang Lạc Quân Hành: “Anh cả, đây không phải câu chuyện Tiểu Lục tự viết đấy chứ?”
Nam Mẫn: “…”
Lạc Quân Hành nói: “Không phải”.
“Ồ, vậy thì tốt”.
Hạ Thâm nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Nam Mẫn giận dữ nhìn chằm chằm mình, anh ta cười, chìa tay xoa đầu cô: “Anh sợ em nằm mơ nói linh tinh lừa gạt anh”.
Giữa anh em với nhau còn có thể có chút tin tưởng hay không?!
Nếu là bình thường, Nam Mẫn nhất định sẽ đánh một trận kịch liệt với anh ba, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có tâm tình này.
Cô mong mỏi muốn về nước ngay lập tức.
“Nếu bố mẹ thật sự quay về, nhất định sẽ về nhà đầu tiên, em phải ở nhà trông ngóng họ”.
Nam Mẫn nói: “Còn có cả phía Kiều Lãnh kia, không quay về nhìn thấy hắn, tận mắt nhìn hắn lên xe tù, em vẫn không yên lòng”.
Cô nhìn Lạc Quân Hành: “Anh cả, em muốn cùng anh ba quay về”.
Hạ Thâm cũng nhìn Lạc Quân Hành.
Chuyện này anh ta nói không tình, vẫn phải để anh cả quyết định.
Lạc Quân Hành suy nghĩ chốc lát, anh ta ngước mắt nói: “Được, lần này anh và các em cùng nhau về”.
Anh cả muốn về Hoa Hạ!
Mắt Nam Mẫn và Hạ Thâm đồng thời sáng lên.
*
Ông Shelby nghe nói các anh em muốn về Hoa Hạ thì ngẩn người.
“Mới đến được bao lâu mà đã muốn quay về? Không ở lại bên cạnh ông già của các con sao?”
Khuôn mặt già nua của ông ấy ấm ức giống như đứa trẻ con.
Nam Mẫn vội vàng tiến lên dỗ: “Bố lớn, chúng con đều sẽ nhớ bố mà, lần sau con dẫn các anh và các bố cùng đi nước Y thăm bố”.
Ông Shelby nói: “Đưa chúng nó đến thì được, còn mấy lão già thì thôi đi, bố không nhớ bọn họ đâu”.