Nam Mẫn nhìn sâu sắc Dụ Lâm Hải một cái, đi vào phòng phẫu thuật.
Ngôn Uyên nằm trên giường, đã tiến hành cấp cứu áp lực lớn, sắc mặt bác sĩ chính và y tá xám xịt như đất, bó tay không còn cách nào.
Nhìn Nam Mẫn được y tá dẫn vào, chứng thực thân phận bác sĩ, như nhìn thấy hy vọng, mau chóng trao đổi tình hình một lượt.
Nam Mẫn kiểm tra tình hình của Ngôn Uyên, bình dị mộc mạc, đơn giản mạnh mẽ ra lệnh, như một trang thiết bị y tế không có tình cảm.
Nhưng đúng lúc nhìn thấy nửa cây châm gỗ trong tay Ngôn Uyên, khoang mắt của cô lại mờ sương.
…
Một tiếng sau, đèn của phòng phẫu thuật được tắt đi.
Ngôn Uyên được cứu, chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhân viên điều dưỡng đầu đầy mồ hôi từ phòng phẫu thuật đi ra, cảm thấy sợ hãi vì tình thế nguy hiểm vừa nãy, lại cảm thấy vô cùng khâm phục y thuật của bác sĩ Grace.
Cuối cùng Nam Mẫn đi ra một mình, trên người còn mặc trang phục phẫu thuật.
“Tốt lắm”.
Lạc Quân Hành đi lên đón, sờ mặt của cô, ôm cô vào lòng.
Nam Mẫn dựa vào vai của anh ta, toàn thân run rẩy, thổn thức không thành tiếng: “Anh, anh ấy chết rồi, anh ấy chết rồi…”
Dụ Lâm Hải cứ ra đi như vậy.
Khi Nam Mẫn ghét anh nhất, cô cũng không từng nghĩ để anh chết.
Nhưng bây giờ anh đã chết.
Chết chung với Kiều Lãnh.
Lần trước anh gặp tai nạn giao thông là ba năm trước, lần đó suýt thì lấy mạng của anh, Nam Mẫn mất hơn ba tiếng ghép lại từng khúc xương vỡ trên người anh.
Lần trước nữa, đầu anh bị thương nặng, khoang sọ tụ máu, Nam Mẫn vào phòng phẫu thuật tiến hành mở hộp sọ cho anh, lại kéo anh về từ quỷ môn quan.
Nhưng lần này, thậm chí Nam Mẫn cũng không kịp cứu anh, anh cứ vậy mà mất rồi.
Thái Bình Gian.
Nam Mẫn ngồi đờ đẫn, bên cạnh anh rất lâu.
Nhìn khuôn mặt vô cùng tái nhợt nằm trên giường lạnh lẽo, dường như cô không dám nhận, đây chính là người đàn ông được cô yêu mười năm.
Anh vẫn khôi ngô, thanh lạnh, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhìn không hợp với người.
Chính khuôn mặt bình tĩnh, lạnh nhạt này đã từng làm cô tổn thương sâu sắc.
Nam Mẫn nhìn Dụ Lâm Hải, không nhịn được nghĩ:
Nếu, nếu bọn họ chưa từng gặp nhau.
Nếu, nếu cô không yêu anh.
Nếu, nếu tất cả giữa bọn họ đều có thể hoàn toàn kết thúc vào lúc ly hôn…
Vậy thì, có phải bi kịch của bây giờ sẽ không xảy ra không?
Anh và cô sẽ ở hai thế giới khác nhau, một bắc một nam, sống yên ổn.
Thậm chí cô còn không kịp nói một tiếng tạm biệt với anh.
…
Người nhà họ Dụ, kéo nhau từ thành phố Bắc chạy đến Dụ Phượng Kiều cũng từ Messuri về.
Thẩm Lưu Thư cũng đến.
Cả gia đình vây quanh Dụ Lâm Hải, gào khóc, tiếng khóc cực kỳ bi thương khiến người ta nghe mà não lòng.
Nam Mẫn ngồi bên ngoài, nhìn cây châm gỗ bị gãy thành hai đoạn, lần lượt được Dụ Lâm Hải và Ngôn Uyên cầm trong tay.
Cây châm bị bẻ gãy ở giữa, lại gãy thành hai đoạn dài bằng nhau, khiến hai chữ “Nam Mẫn” được khắc bên trên chia thành hai, phần đầu và phần đuôi đều nhuốm máu màu đỏ.
Lau thế nào cũng không sạch.
Giống như quét sơn đỏ.
Mấy bóng hình đi đến, khoác một chiếc áo khoác vest lên người Nam Mẫn.
Lạc Quân Hành, Tô Duệ, Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm, Lý Vân, Bạch Lộc Dư đều đến, ở bên Nam Mẫn, đứng ở bên ngoài.
Người nhà họ Dụ đi ra từ Thái Bình Gian, Nam Mẫn chống đầu gối đứng lên, mở miệng lại không biết phải an ủi thế nào, chỉ trơ đôi mắt đỏ bừng, cầm chặt cây châm trong tay.
Dụ Phượng Kiều khóc ngất đi rồi tỉnh lại, người phụ nữ luôn hiên ngang, lúc này thê lương, ủ rũ không tả xiết.
Đôi mắt bà cũng đỏ bừng, chầm chậm, đưa cánh tay ra với Nam Mẫn.
Nam Mẫn vỡ òa cảm xúc, nhào vào lòng bà, hai người đã từng là mẹ chồng con dâu ôm lấy nhau, thổn thức không thành tiếng.
Bà cụ Dụ cũng dựa vào trong lòng ông cụ Dụ, nghẹn ngào khóc thương.
Thẩm Lưu Thư đứng bên ngoài đám đông, khuôn mặt luôn nho nhã, lúc này cũng u sầu, đôi mắt phía sau cặp kính cũng đỏ lên rõ ràng.
Con trai duy nhất của ông ta, cứ vậy mà mất, đi trước ông ta.