“Bây giờ nói những việc này có ý nghĩa gì, người đã chết rồi. Bất kể khi còn sống anh ta làm gì với Tiểu Lục, tất cả đều đã qua. Bây giờ điều quan trọng nhất là Tiểu Lục có thể phấn chấn trở lại”.
Hạ Thâm thở nhẹ một hơi: “Khó lắm, một người đàn ông mà em ấy yêu mười năm, hiện diện suốt một nửa thời gian trong cuộc sống hơn hai mươi năm của em ấy, lại kết thúc bằng cách này, đổi lại là người khác có thể chịu nổi không?”
Bốn người anh cùng thở dài, cảm thấy buồn vì Dụ Lâm Hải, càng buồn hơn vì Nam Mẫn.
Tiểu Lục nhà bọn họ thực sự quá khó…
…
“Ăn một chút đi”.
Lạc Quân Hành nói với Nam Mẫn: “Để bụng rỗng uống rượu sẽ đau dạ dày, em là bác sĩ, không cần anh phổ cập kiến thức sức khỏe cho em chứ?”
Nam Mẫn không muốn ăn, nhưng nhòm sắc mặt của anh cả, vẫn cầm cốc nước mật ong ngửa đầu uống.
Chỉ là uống được một nửa, trong dạ dày bắt đầu cuộn lên như lật sông đổ biển.
Cô bỗng đứng lên, ôm miệng lao vào phòng vệ sinh, nôn trớ một hồi.
Nôn hết rượu trong bụng ra, cô không ăn gì, cũng không có gì để nôn, toàn bộ là nước chua, cũng sắp nôn ra cả dịch mật.
Một bàn tay lớn vuốt nhẹ sau lưng cô, Lạc Quân Hành đưa cốc nước cho cô xúc họng.
Sau khi nôn xong, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt càng khó coi hơn.
“Anh cả”, Nam Mẫn khẽ lên tiếng, khuôn mặt nở cụ cười nhợt nhạt và bất lực: “Em tưởng em chỉ đang nằm mơ. Bây giờ tỉnh mộng, em mới phát hiện, anh ấy chết thật rồi”.
Rời xa cô mãi mãi.
Lạc Quân Hành đau lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt: “Cái chết, có lúc lại là một sự giải thoát. Thà rằng từ biệt bằng cách này còn hơn hai người cứ tiếp tục hành hạ lẫn nhau”.
“Nhưng ngay cả câu tạm biệt cũng không có”.
Nam Mẫn cất giọng yếu ớt, giống như bệnh nhân mắc bệnh nan y, cũng không có chút sức lực: “Sao coi là từ biệt được chứ?”
Lạc Quân Hành trầm mặc hồi lâu, rất lâu cũng không nói gì.
Lúc sau, anh ta chậm rãi nói: “Có lúc không từ biệt, có lẽ ngược lại còn tưởng nhớ. Lúc chị dâu em đi, đã cười nói tạm biệt với anh. Cô ấy nói, không trách anh”.
Lạc Quân Hành cau nhẹ mày, tay kẹp điếu thuốc khẽ run run: “Nhưng anh, không có ngày nào là không trách bản thân mình”.
Nam Mẫn ngước mắt nhìn Lạc Quân Hành, vì câu nói này của anh ta, nước mắt lại rơi xuống.
Mưa bên ngoài vẫn lạnh lẽo thê lương, rơi xuống cửa sổ, giống như đánh vào lòng người.
“Cuối cùng chúng ta vẫn phải sống tiếp, vì còn có người nhà yêu thương chúng ta, còn có rất nhiều trách nhiệm phải thực hiện”.
Lạc Quân Hành đa tay nắm lên bả vai Nam Mẫn, không còn coi cô là trẻ con, mà coi là người lớn: “Thời gian sẽ chữa lành tất cả, việc chúng ta phải làm là tiếp tục đi về phía trước, đừng quay đầu”.
Ngày chôn cất Dụ Lâm Hải là ngày mưa âm u.
Trời bắt đầu mưa từ sáng sớm, vừa rơi là không dừng.
Ông cụ Dụ khiêm tốn thận trọng hơn nửa đời người, lần này lại phá lệ, cử hành tang lễ trang trọng hoành tráng cho cháu ngoại duy nhất.
Tang lễ được tổ chức ở thành phố Bắc, hơn ba vạn nhân viên của tập đoàn Dụ thị tập trung tưởng niệm, đối tác hợp tác thương mại, bạn bè thân thiết đều đến đưa vòng hoa và phúng viếng.
Ô màu đen, xe màu đen, chật kín nghĩa trang Dụ thị.
Không ít nhà báo giới truyền thông đứng dưới ô, tay cầm máy quay ghi lại tất cả, nhìn từng đại lão quen thuộc mặc vest đen tham dự, trong lòng thầm cảm thán tang lễ này đúng là hoành tráng.
“Tuy tang lễ chỉ là hình thức, nhưng làm người được đến mức này, cũng coi như không sống uổng một đời phải không”.
Một nhiếp ảnh gia không nhịn được nói: “Tôi cảm thấy lúc tôi chết, có lẽ còn không đủ một đội xe. Nếu ngày nào đó tôi chết vì làm việc quá sức, các anh phải nhớ đến tham dự tang lễ của tôi đấy”.
“Cái mồm xui xẻo, có kiểu tự trù ẻo mình vậy hả?”
Một nhà báo khác trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Hơn nữa, tổng giám đốc Dụ người ta chết vinh quang thế nào, cấp trên còn đặc biệt phát ra lời chia buồn, anh ta cũng đáng được có thể diện này, tôi cũng khâm phục anh ta”.
“Ấy, nếu tôi cũng có gia tài như người ta, tôi không nỡ chết đâu, ăn uống vui chơi tiêu dao tự tại biết bao”.