Nam Mẫn nhướn mày, cặp mắt vừa đỏ vừa lạnh nhìn chằm chằm anh ta.
“Hối hận cái gì?”
Phó Vực: “Hối hận không tha thứ cho cậu ta”.
Anh ta nhìn Nam Mẫn, cổ họng nghẹn cứng: “Em vẫn yêu cậu ta, đúng không?”
Nam Mẫn hút thuốc, không nói gì.
Một chùm sáng lóe qua mắt cô, khiến mắt cô đau nhức một trận, khẽ híp lại, trước mắt trở nên mơ hồ.
Người cũng đã chết, yêu hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ là cô không ngờ anh sẽ chết.
Sức mạnh của cái chết quá lớn, nó khiến một người hoàn toàn biết mất, tự do phóng khoáng rời đi, mặc kệ hậu quả.
Khi một người chết đi, giống như tất cả mọi thứ đều trở nên nhẹ bỗng.
Mọi người không muốn nhớ đến điểm xấu của anh, ngược lại chỉ nhớ đến điểm tốt của anh, những vết thương anh gây nên thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng theo gió, theo nắng và bụi bay đi.
Âm nhạc dừng lại, có người gọi bài, đó là bài hát kinh điển ngày xưa – ‘Mười năm’.
Giai điệu quen thuộc vang lên.
“Nếu như ngày ấy hai chữ kia tôi nói ra không run rẩy đến vậy, thì tôi sẽ không biết được hóa ra mình đang đau khổ đến nhường nào, dù có nói gì đi chăng nữa, cuối cùng vẫn chỉ là lời chia tay.
Nếu như đã không còn hi vọng vào ngày mai, thì nắm tay nhau cũng chỉ như chuyến du hành, bước qua muôn vàn cánh cửa, luôn có một người phải bước đi trước…”
Luôn có một người phải bước đi trước.
Nam Mẫn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cô khẽ run rẩy, điếu thuốc làm bỏng ngón tay cô.
Cũng khiến trái tim cô bỏng rát.
Bài hát này nghe nhiều đến mức quen tai, khi đến bài hát này, khách quán bar thậm chí còn hát theo.
“Mười năm trước, tôi còn chưa quen biết em, và em cũng không thuộc về tôi. Chúng ta thật giống nhau, đều đang ở bên cạnh một người xa lạ nào đó, chậm rãi lướt qua nhau trên những con đường quen thuộc…”
Nam Mẫn bất giác lệ rơi đầy mặt.
Cô nhớ đến quyển sách mình đã từng đọc vừa hay tên là ‘Mười năm yêu anh nhất’.
Bên trong có một câu, ‘cơn gió dịu dàng ấm áp từ phương nam không chịu nổi giá rét của phương bắc’.
Là cô mang ấm áp đến cho anh, nhưng thứ anh tặng lại cô là giá rét.
Sau đó, khi anh muốn dịu dàng với cô, cô lại dùng bộ áo giáp lạnh lẽo chặn lại, ngăn cách bản thân mình khiến anh không thể nào bước vào thế giới của cô.
Quay đầu lại, tổn thương người ta rồi lại tổn thương mình.
Trong tình cảm luôn nhắc đến nhân quả.
Gieo nhân nào gặp quả đấy, chỉ có thể chấp nhận.
…
Tối nay Nam Mẫn không say, cô chỉ cảm thấy hơi lạnh, cùng với… mệt mỏi chưa từng có.
Trong lòng trống vắng.
Phó Vực tìm một tài xế lái thay, đang muốn đưa Nam Mẫn lên xe thì một chiếc Bentley màu đen đã dừng trước cửa quán bar, cửa kính xe được kéo xuống, là khuôn mặt lạnh băng của Lạc Quân Hành.
“Lên xe”.
Cuối cùng vẫn không yên tâm.
Bạch Lộc Dư xuống xe, choàng chiếc áo khoác rộng lên người Nam Mẫn, ngửi mùi trên người cô, anh ta cau mày: “Không chỉ uống rượu mà còn hút thuốc?”
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của em gái, anh ta nào nhẫn tâm trách móc, chỉ hung hăng trợn mắt với Phó Vực, đỡ cô lên xe.
Phó Vực đứng ở cửa quán rượu, nhìn chiếc xe Bentley chậm rãi lái vào màn đêm, anh ta chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Anh ta ngước mắt nhìn bầu trời, tối này sao trời thưa thớt, màn đêm giống như bị vẩy mực.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh cũng chẳng buồn nhìn đã nhấn nghe, trong điện thoại vang lên giọng nữ trong trẻo: “Anh Phát Tài, anh vẫn ổn chứ?”
Phó Vực chăm chú nhìn bầu trời đêm, đột nhiên yếu ớt hỏi: “Em nói xem, sau khi người ta chết, thật sự sẽ biến thành sao trên trời?”
Đầu dây bên kia chắc như đinh đóng cột trả lời anh: “Đúng!”
Nam Mẫn vừa lên xe, điện thoại di động vang lên, là Dụ Phượng Kiều gọi tới.
Cô nhấn nghe: “Dì Dụ”.
Dụ Phượng Kiều ở đầu dây bên kia nói: “Mẫn, tối nay con có tiện về nhà chính một chuyến không?”
“Dạ được”.
Nam Mẫn đồng ý trước, sau đó ân cần hỏi: “Ông bà ngoại sức khỏe không tốt ạ?”
“Không phải”.
Giọng Dụ Phượng Kiều già nua, giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc, giọng khàn khàn: “Hải để lại di chúc, trong đó có nhắc đến con”.