Một khắc sau, Dụ Trạch Vũ đưa điện thoại di động đến, Nam Mẫn nhận lấy, chậm rãi hỏi: “Là sao?”
Dụ Trạch Vũ nói: “Đây là di… di vật của anh cả em, em đã xử lý nó sạch sẽ rồi. Chiếc điện thoại này trước kia là em dùng, sau này bị anh cả lấy đi. Mật mã là 131420”.
“… Tóm lại, chị mở ra xem thì biết. Em thanh minh trước, là em bị ép buộc!”
Dụ Trạch Vũ nói xong, giống như sợ Nam Mẫn đánh, cậu ấy liền xoay người bỏ chạy.
Nam Mẫn cầm điện thoại, ngây người.
Cô mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
Bạch Lộc Dư đầu óc mơ hồ: “Thằng nhóc này cứ nói lảm nhảm gì vậy?”
Nhìn thấy Nam Mẫn cầm điện thoại không nhúc nhích, mà tiếng cãi vã trong phòng khách vẫn đang truyền đến từng hồi, Lạc Quân Hành nhíu mày, trầm giọng nói: “Đi thôi, rời khỏi nơi này trước đã”.
Trên đường về, Nam Mẫn cầm điện thoại, im lặng không hé răng nửa lời.
Đến tiểu khu Lộc Minh, vừa mở cửa, các anh đều ở đây, đồng loạt nhìn về phía Nam Mẫn.
Trên đường về Bạch Lộc Dư đã lải nhải ở trong nhóm, nói đến chuyện Dụ Lâm Hải lập di chúc, tài sản, bất động sản và cổ phần đứng tên anh để cho Nam Mẫn, trong nhóm bàn luận vô cùng sôi nổi.
Sau khi nhìn thấy Nam Mẫn, bọn họ liền hỏi thẳng cô: “Em nghĩ thế nào? Đồ anh ta để lại em có muốn không?”
Nam Mẫn không lên tiếng, cổ họng cô khô khốc, đi đến bàn trà bên cạnh rót nước uống.
Lý Vân nói: “Theo anh phải được, tại sao không muốn chứ? Tiểu Lục nhà chúng ta đã mất nhiều năm thanh xuân như vậy, còn chăm sóc anh ta những ba năm, cũng không đòi lấy một đồng. Bây giờ anh ta đã muốn cho, vậy thì cứ cầm”.
Bạch Lộc Dư lườm anh ta: “Anh tư nói dễ quá nhỉ, Tiểu Lục nhận tài sản Dụ Lâm Hải để lại, vậy vị trí tổng giám đốc Dụ Thị cần hay không? Con bé không phải dâu nhà họ Dụ, dựa vào cái gì mà phải quản chuyện của nhà đó?”
Hạ Thâm gật đầu: “Anh cũng cùng quan điểm với Tiểu Ngũ. Chúng ta không thiếu tiền, càng không thiếu nhà, vì một phần di chúc mà bán mình cho Dụ Thị, không đáng”.
Tối nay Quyền Dạ Khiên không có ở đây, Lạc Ưu muốn đến thành phố Bắc, anh ta đến sân bay đón người từ lâu.
Tô Duệ cũng ở đây, nhưng im lặng không nói gì.
Lý Vân, Bạch Lộc Dư và Hạ Thâm mỗi người một ý, tranh luận khồng ngừng nghỉ, bọn họ lại nhìn sang bên phía anh cả Lạc Quân Hành.
Lạc Quân Hành không nói lời nào, khuôn mặt trầm ngâm, bọn họ không dám hỏi, ánh mắt chuyển sang Tô Duệ.
Bạch Lộc Dư đi tới, chọc chọc vào người Tô Duệ: “Anh Duệ, anh nói mấy câu đi”.
“Không có gì đáng nói”.
Tô Duệ bình tĩnh nhìn về phía Nam Mẫn: “Người khác không hiểu em gái mình thì thôi đi, đến mấy đứa còn không biết sao? Chuyện con bé muốn làm, không ai ngăn được, chuyện con bé không muốn làm, không ai ép nổi”.
Điều này cũng đúng.
Ba anh cùng gật đầu, đồng loạt nhìn sang Nam Mẫn, bây giờ thì phải xem ý của cô.
Nam Mẫn vô cùng mệt mỏi, trong đầu rối loạn, gần như bất động.
“Muộn rồi, đi ngủ sớm chút”.
Lạc Quân Hành lên tiếng, mọi người liền đi sắp xếp chuyện của mình.
Lý Vân đi đến khách sạn Quân Dật tìm Trình Hiến, dẫn theo Bạch Lộc Dư theo, còn Lạc Quân Hành và Tô Duệ ở lại trông nom Nam Mẫn.
Nam Mẫn chúc ngủ ngon, lúc quay về phòng mình, trong tay vẫn cầm điện thoại Dụ Trạch Vũ đưa cho cô.
Vừa vào phòng, tay cô run run nhập mật mã, mở điện thoại di động.
Chắc hẳn Dụ Trạch Vũ đã nạp đầy pin, trên màn hình hiển trị trạng thái pin 100%.
Đây là máy nội địa, trang chủ có sao đầy trời, trống rỗng, tất cả phần mềm đều đã bị xóa bỏ, chỉ có một phần mềm Wechat.
Cảm giác trong lòng kia ngày càng mãnh liệt.
Ngón tay đầy vết chai của Nam Mẫn mở Wechat ra, trang chủ Wechat chỉ có một bản ghi trò chuyện, trong danh bạ cũng chỉ có một người bạn thân, chính là cô.
Mở lịch sử trò chuyện, tin nhắn mới nhất là ‘Dụ Trạch Vũ’ gửi danh thiếp của Dụ Lâm Hải cho cô, còn kèm theo động tác ‘Hi’.
Kéo lên trên nữa…
Là giọng nói của cô: “Em ngoan nhé, chờ chị về nước mang đồ ăn ngon cho em”.
‘Bị nhốt sao? Thật đáng thương. Là ai, tại sao lại nhốt chị?’
‘Vậy thì được, bây giờ chị đang ở nước Y, Birmingham à? Chỗ đó có gì vui không?’
‘Chị Nam, chị sao vậy? Chúng em đều rất lo lắng cho chị, chị đã khá hơn chút nào chưa?’
…
Nam mẫn đặt điện thoại xuống, bước chân loạng choạng đi vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen ở mức tối đa, cô đóng cửa phòng tắm, ngồi dưới đất khóc lớn.
Chân tướng rõ ràng.
Hóa ra ‘Dụ Trạch Vũ’ chính là Dụ Lâm Hải.