Người luôn quan tâm cô mọi lúc, người luôn miệng gọi cô một tiếng ‘Chị Nam’ lại là Dụ Lâm Hải.
Đồ đàn ông chó má!
Ly hôn rồi còn chạy tới giả bộ tình sâu nghĩ nặng gì chứ? Giả bộ nhớ mãi không quên?!
Anh dám gỉa làm Dụ Trạch Vũ lừa cô!
Anh không sợ bị phát hiện?!
Đúng là ăn gan hùm tim báo mà! Dám lừa cô!
Vòi hoa sen mở lớn, giống như trời mưa trút nước, thấm ướt toàn thân Nam Mẫn, mặt cô giống như bị một bức tranh thủy mặc ướt át, trở nên mơ hồ.
Cho dù có tiếng của vòi hoa sen, nhưng Lạc Quân Hành và Tô Duệ vẫn nghe thấy tiếng khóc của Nam Mẫn.
Lạc Quân Hành nhíu mày, muốn đi vào phòng của cô, nhưng lại bị Tô Duệ kéo lại.
“Để con bé khóc đi. Khóc được là tốt”.
Sắc mặt Lạc Quân Hành lạnh lùng: “Cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà, đến mức vậy sao?”
“Hỏi thế gian tình là gì, mà người ta sống chết có nhau”.
Tô Duệ loay hoay mở dụng cụ rượu, nhẹ nhàng nói: “Con bé đã kiềm chế bản thân đủ rồi. Ban đầu không phải anh cũng vì một người phụ nữ mà khóc chết đi sống lại sao?”
Lạc Quân Hành nâng đôi mắt xanh thẳng, lạnh lẽo nhìn anh ta: “Người anh khóc là vợ anh, có thể so sánh với chồng cũ của con bé sao?”
“Dù là vợ hay chồng cũ, chỉ cần vẫn yêu thì đều giống nhau”.
Tô Duệ gắp hai viên đá bỏ vào trong ly rượu, đưa cho Lạc Quân Hành: “Có một số chuyện không ai thay thế được, chỉ có thể để mình con bé đối diện, việc chúng ta cần làm chỉ là ở bên cạnh con bé”.
Lạc Quân Hành rũ mắt xuống, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Cửa từ bên ngoài mở ra, Quyền Dạ Khiên đưa Lạc Ưu vừa kết thúc nhiệm vụ trong quân ngũ đã vội vàng chạy qua đây, cô ấy vừa vào cửa, toàn thân mệt mỏi.
Sắc mặt Lạc Ưu rất khó coi, mắt nhuộm đỏ, không kịp chào hỏi, cô ấy đã nghe thấy tiếng khóc của Nam Mẫn, vội vàng chạy vào phòng cô.
Vừa xông vào phòng tắm thì thấy Nam Mẫn đang vùi đầu vào đầu gối khóc hu hu.
Cô khóc giống như một con thú bị thương, bị vứt bỏ.
Tim Lạc Ưu đau nhói, vành mắt lập tức đỏ ửng, tiến lên ôm lấy Nam Mẫn.
Lão Dụ ơi là lão Dụ, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?
…
Nam Mẫn không ngờ có một ngày mình sẽ khóc lóc chảy nước mắt nước mũi vì Dụ Lâm Hải.
Cô đã từng móc tim móc phổi ra yêu anh, hôm nay cũng móc tim móc phổi khóc một trận vì anh, giống như sắp khóc cạn nước mắt của cả cuộc đời này.
Thời niên thiếu mơ ước được yêu, nhưng nếu tình yêu giống như thứ đồ hành hạ người ta như vậy, cô tình nguyện chưa từng yêu.
Cô tình nguyện mình vẫn sẽ là tiểu công chúa Nam Mẫn sống trong thế giời đồng thoại ngày trước.
Không màng thế sự, không biết ưu sầu.
Chuyện vui nhất mỗi ngày chính là nhìn ảnh người cô thầm yêu, ảo tưởng tương lai sẽ có một ngày ở bên anh ấy, mặc váy cưới, trở thành vợ anh.
Chỉ tiếc tính một đằng ra một nẻo, khoảng thời gian vui vẻ kia đã không trở lại nữa.
Rốt cuộc là cô nợ anh?
Hay anh nợ cô?
…
Dự tang lễ của Dụ Lâm Hải xong, Nam Mẫn chuẩn bị theo các anh về thành phố Nam.
Lúc sắp đi lại nhận được điện thoại của Dụ Phượng Kiều.
Bà hẹn cô ở quán cafe dưới tầng tiểu khu Lục Minh.
Có thể người khác cô không nể mặt, nhưng Dụ Phượng Kiều không thể không nể.
Đã từng là mẹ chồng nàng dâu, hai mẹ con bây giờ ngồi đối diện nhau, nhưng không nói nên lời.
Mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã trở nên tang thương hơn rất nhiều.
Dụ Phượng Kiều nhìn Nam Mẫn sắc mặt tái nhợt, trong lòng đau đớn một trận, bà nhìn cô với ánh mắt không nỡ: “Mẫn à, con gầy quá”.
“Dì cũng vậy”.
Nam Mẫn chuyển động cổ họng khô khốc, nhìn dáng vẻ Dụ Phượng Kiều đã già đi rất nhiều, cô buồn bã không thôi, nắm tay Dụ Phượng Kiều: “Dì giữ gìn sức khỏe, con sẽ thường xuyên đến thăm dì”.
“Mẹ biết rồi”.
Dụ Phượng Kiều nghẹn ngào, lau khóe mắt, nuốt nước mắt vào trong, bà vỗ tay Nam Mẫn nói: “Hôm nay mẹ đến tìm con là muốn nói về chuyện di chúc”.
Nam Mẫn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng trực tiếp bày tỏ thái độ.
“Dì Dụ, ở nhà chính con đã nói rồi, đều là lời thật lòng. Mấy thứ Dụ Lâm Hải để lại cho con, con đều không cần, dì giữ lại đi”.
“Mẹ biết, con không thiếu mấy thứ đó. Nhưng đó đều là thứ con đáng được nhận”.
Dụ Phượng Kiều khẽ thở dài: “Thật ra trước khi Hải lập di chúc, nó đã hỏi qua ý kiến của mẹ. Con gả vào nhà họ Dụ ba năm, nhẫn nhục chịu khó, hiếu thuận hiểu chuyện, chúng ta đều nhìn thấy cả. Thằng Hải có thể khỏi bệnh, tất cả đều nhờ con, mẹ có thể đi ra từ cuộc hôn nhân thất bại cũng là có con bên cạnh bầu bạn, càng không nói đến ông bà ngoại, còn cả mấy đứa nhỏ trong nhà.
Chúng ta không phải loại người lòng lang dạ sói, ai đối tốt với chúng ta, chúng ta đều ghi nhớ. Dù con và Hải đã ly hôn, cả nhà chúng ta không đứng về phía nó, biết nó không tốt, là nó có lỗi với con”.