Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi


Lúc này Nam Mẫn mới nhớ ra chưa chính thức giới thiệu với bọn họ, cô tiến lên mấy bước, vỗ vỗ bả vai Tư Triết, cười nói: “Đây là tiểu đồ đệ Tư Triết của sư chất Danh Dương mới thu nhận cách đây không lâu, cậu ấy ở đây học nghề, nhưng nghề chính là vận động viên bóng rổ, các anh quan tâm đến cậu ấy nhiều chút, nhưng cũng đừng bắt nạt cậu ấy đó”.

Gò má Tư Triết ửng đỏ, bình tĩnh chào hỏi mọi người.

Lý Vân trêu: “Vai vế của em tăng lên nhanh thật, nhanh như vậy liền từ sư thúc biến thành thái sư thúc rồi, người ta làm mẹ khi còn trẻ, em thì ngược lại, trẻ vậy đã làm bà nội, liên đới đến các anh cũng thành ông luôn”.

“Aiz, việc nào ra việc đấy, các anh đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng tiểu đồ đệ của em”.

Nam Mẫn hết sức nghiêm túc trợn trừng mắt nhìn bọn họ, rồi cô nói với Tư Triết: “Đừng để ý đến bọn họ, bọn họ nói năng tự do quen rồi, không có ý xấu.

Bọn họ không ở nhà họ Đinh, cậu cứ gọi là anh giống tôi là được”.

Tư Triết khéo léo gật đầu, trên mặt không nhìn ra phẫn nộ bị lợi dụng.

“Các anh ăn trước đi, em đi lấy bánh ngọt”.

Tư Triết vừa đi, Lý Vân liền nháy mắt với Nam Mẫn: “Bảo vệ kỹ thế, không để cho chịu một chút oan ức nào”.


Nam Mẫn nói: “Đúng vậy, mấy tên khốn các anh đừng mong bắt nạt anh bạn nhỏ nhà em”.

“Được được được, không bắt nạt”.

Lý Vân mở rượu Hoa Điêu tâm đắc từ lâu, Nam Mẫn nhận lấy, nhiệt tình rót cho các anh trai, Quyền Dạ Khiên cởi áo khoác nói: “Anh cả chắc không tới đâu nhỉ?”
“Ừ”, Nam Mẫn nói: “Buổi sáng anh cả gọi điện cho em, nói công việc bận rộn không thể đi được, bảo chúng ta tụ họp trước”.

Bạch Lộc Dư cau mũi: “Đây là anh cả mượn cớ thôi, rõ ràng không muốn gặp chúng ta, muốn gặp riêng một mình em đúng không? Ở trong mắt anh ấy, chỉ có em gái em là người thân thôi, mấy đứa em này cũng chỉ là tiền nạp điện thoại”.

Lý Vân phản bác: “Ngay cả tiền nạp điện thoại cũng không phải, mà là nhặt từ thùng rác”.

Hạ Thâm cười dịu dàng: “Được rồi, đừng trách anh cả, anh ấy trước giờ không thích náo nhiệt, chắc cũng sợ nếu mở miệng thì sẽ giống như hội nghị quốc tế, ngược lại cho chúng ta thất vọng”.

“Vốn dĩ là vậy.

Anh ấy có đến hay không cũng không quan trọng, quà tặng đến chưa?”, Quyền Dạ Khiên chỉ ra trọng điểm.

Nam Mẫn gật đầu: “Tặng rồi”.

“Tặng em cái gì?”, mấy anh em đồng loạt nhìn sang Nam Mẫn, mặt đầy tò mò.

Nam Mẫn nói: “Tặng em một cái đảo”.

“…”
Bốn ông anh đồng loạt mím môi, sau đó trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nâng ly: “Nào, uống rượu uống rượu”.

Nhìn dáng vẻ các ông anh hâm mộ ghen tị, Nam Mẫn không khỏi bật cười, anh cả từ trước đến nay đều thiên vị cô đến trắng trợn, mấy ông anh cũng nhìn không quen, lại không làm gì nổi, dám giận mà không dám nói, chỉ có thể nhịn.

*
Mấy anh em hiếm khi tụ tập với nhau, Nam Mẫn lại càng hiếm khi xuống bếp, họ vừa ăn vừa uống, trong lòng cũng rất vui vẻ.


Bầu không khí lên cao, Lý Vân và Bạch Lộc Dư đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu gợi ý cho Nam Mẫn: “Em gái, mặc hí phục vào đi, biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem”.

“Không muốn!”
Nam Mẫn quả quyết từ chối: “Em không biết hát, cũng không biết nhảy, biểu diễn tiết mục gì đây? Ngực đập bể đá lớn?”
Quyền Dạ Khiên nói: “Cũng không phải là không thể”.

Nam Mẫn túm lấy một nắm hạt dưa vứt vào mặt anh ta: “ĐM!”
“Sao em lại không biết hát chứ, em hát dễ nghe mà, như âm thanh thiên nhiên, như chim sơn ca hót”.

Lý Vân dốc hết sức khen ngợi em gái: “Thật đó! Ngay cả anh Trình em cũng khen giọng hát của em cũng riêng một góc trời, có một mùi vị khác biệt, người bình thường còn không hát ra kiểu như em”.

Bạch Lộc Dư ở bên cạnh phụ họa: “Không chỉ ca hát, em gái nhảy cũng vô cùng tốt, lần trước lúc ở Vân Thủy Gian, em nhảy khiến người ta kinh ngạc, dẫn đến vô số đàn ông khom lưng”.

“Đó mà gọi là nhảy sao? Đó gọi là disco.

Không giống nhau”.

Nam Mẫn không chịu để bọn họ đầu độc.

“Giống, sao lại không giống”.


Lý Vân và Bạch Lộc Dư không chịu từ bỏ, Nam Mẫn phải hát hoặc nhảy một bài, nếu không tối nay bọn họ tuyệt đối không chịu buông tha cô.

Nam Mẫn bị bọn họ giày vò không kiên nhẫn nổi nữa, cô ném hạt dưa vào sọt rác, vỗ vỗ tay nói: “Được, em hát cho các anh nghe! Không phải chỉ là hát thôi sao, có gì chứ.

Hát không hay thì không được phép cười em”.

“Không cười không cười, tuyệt đối không cười, các anh vỗ tay cho em!”
Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm ngồi bên cạnh cắn hạt dưa nhìn mấy tên nhóc làm loạn, đảm nhiệm làm quần chúng hóng chuyện, Quyền Dạ Khiên thấp giọng hỏi Hạ Thâm: “Chuẩn bị xong chưa?”
Hạ Thâm cũng thấp giọng đáp: “Đã có chuẩn bị từ sớm”.

Sau đó lấy từ trong túi ra hai nút nhét tai, anh một bộ em một bộ, lén lút đeo vào.

Lý Vân và Bạch Lộc Dư chọn ca khúc nổi tiếng “Đường núi mười tám đường cong” cho cô, Nam Mẫn sẵng giọng, sau đó bắt đầu hát: “Yo, con cháu nơi núi lớn, yo…”
Tư Triết ở phòng bếp sợ hết hồn, cho rằng ở bên ngoài có van khí nào đó nổ tung, cậu ta vén rèm ra ngoài, thấy Nam Mẫn cầm micro, nhắm mắt lại, dáng vẻ vô cùng say mê.

Hóa ra là đang hát….


Nhấn Mở Bình Luận