Chương 488
Vừa nãy Nam Mẫn nhìn ông nội điêu khắc không rời mắt, nhất thời tâm tư phiêu bay, dường như trở lại hồi nhỏ, cũng dưới ánh đèn vàng như này, cô ngồi trên đùi ông nội, tập trung hết tinh thần xem ông nội cầm dao khắc, khắc tượng người, sông núi, hoa lá chim muông trên ngọc thạch một cách điêu luyện tài tình.
Lúc đó cô cảm thấy khắc ngọc là việc thú vị nhất trên đời, còn ông nội là sư phụ khắc ngọc lợi hại nhất trên đời.
Bàn tay của ông nội rất to rộng, vết chai tay dày cả lớp, càng thể hiện bức tượng nhỏ trong lòng bàn tay trong suốt như pha lê, nhỏ nhắn tinh xảo.
Nam Mẫn đưa tay ra nhận lấy tượng nhỏ của mình từ trong tay Nam Tam Tài, vô cùng yêu thích, khóe miệng cũng cong lên theo.
“Cảm ơn ông nội”.
Nam Tam Tài he miệng cười hai tiếng: “Con bé này, cuối cùng cũng cười với ông nội rồi”.
Nam Mẫn cầm tượng nhỏ trong tay, ngắm nghía không nỡ buông, lại hừ nhẹ một tiếng: “Ai bảo ông trốn cháu, còn không chịu vào nhà”.
Nam Tam Tài thở nhẹ một hơi: “Nhà đẹp thế này, ông sống không quen”.
“Ông nội, đây là nhà của ông, ở nhà của mình, ông muốn làm gì thì làm, không cần gò bó”.
Nam Tam Tài lắc đầu, lại buồn bực uống một ngụm rượu: “Không, đây là nhà của Tiểu Tùng và A Nhân, là nhà của cháu, nhưng không phải nhà của ông. Nhà của ông ở Hàng Trang, không phải ở thành phố Nam, nhưng các con cháu lớn rồi, đều thành gia lập nghiệp, một mình ông sống trong căn nhà cũ ở quê cũng rất tốt”.
Nam Mẫn yên lặng nhìn ông cụ: “Các con cháu đều thành tài, chứng tỏ ông dạy rất tốt, nên vui mới phải”.
“Dạy tốt? Tốt chỗ nào?”
Nam Tam Tài cười chế nhạo: “Nếu dạy tốt thật thì năm đó bố cháu sẽ không thà đoạn tuyệt quan hệ với ông cũng phải từ bỏ ngành nhà mình để khởi nghiệp. Nếu dạy tốt, thì sao ông lại dạy ra hai tên súc sinh hãm hại anh em, tự tàn sát nhau?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!