Chương 729
Đôi mắt anh ta run rẩy, không dám tin nhìn chằm chằm Nam Mẫn.
“Em, làm gì thế? … Gọi gì mà buồn nôn vậy?”
Nam Mẫn cạn lời trong giây lát, sau đó nháy mắt, kéo cánh tay anh ta, nhẹ nhàng vẫy vẫy: “Anh nhỏ, em muốn nhờ anh giúp một chuyện…”
“Không được! Không thể! Anh không làm!”
Bạch Lộc Dư hất tay cô, trong nháy mắt nhảy lên, lùi ba bước lớn.
Mặt đầy cảnh giác nhìn cô.
Giống như cô muốn làm gì đó với anh ta vậy.
Nam Mẫn xị mặt: “Em còn chưa nói bảo anh làm gì cơ mà”.
Bạch Lộc Dư ‘xì’ một tiếng, vẻ mặt nhìn thấu cô: “Nhất định là muốn anh giúp em ‘vượt ngục’, chạy đến sở cảnh sát. Em tưởng rằng anh không biết ý đồ này của em sao?”
“Vậy anh giúp em đi”, Nam Mẫn nũng nịu hết sức.
Bạch Lộc Dư lùi về phía sau một bước lớn: “Em, em… bớt bớt làm anh buồn nôn đi!”
Nam Mẫn tiếp tục khiến anh ta mắc ói: “Anh nhỏ…”
Bạch Lộc Dư sắp quỳ xuống rồi.
Anh ta chắp hai tay: “Bà cô à, anh xin em, em tha cho anh. Em bị tạm giam là quyết định của anh cả và anh Duệ, nếu anh dám giúp em ra ngoài, hai anh ấy một người có thể sẽ chém sống anh, một người có thể đâm chết anh, dù sao cũng là chết, chi bằng em cứ ra tay vui vẻ đi”.
Bạch Lộc Dư cứng cổ, làm dáng vẻ ‘Anh ở đây tùy cho em chém’.
Nam Mẫn ném cái gối qua: “Anh làm gì mà! Sợ! Hãi! Thế!”
“Anh sợ đấy”.
Bạch Lộc Dư nhận lấy cái gối, vỗ vỗ: “Em không sợ, có bản lĩnh thì em ra ngoài đi”.
Nam Mẫn: “Em…”
Cô đang định nói, cửa phòng bệnh liền mở ra,
Tô Duệ đi vào, ánh mắt quét qua tình hình của phòng bệnh, anh ta nói: “Sao hả? Ai muốn ra ngoài?”
“Không ai cả, cũng không có gì xảy ra”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!