Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai


Nếu không phải nghe nói giáo sư bị ốm, Lâm Kính Trạch vốn dĩ cũng không định đến, dù lần này có đến thì cũng chỉ định ngồi một chút rồi đi.

Nhưng bây giờ, Lâm Kính Trạch đã thay đổi suy nghĩ, anh nhìn Thẩm Sở Hà, hỏi: “Cho hỏi cô là?”

“Em...”

“Nó là con gái của ông Thẩm, học trung học ở thành phố H, bây giờ đang nghỉ hè nên về đây.” Mẹ kế của Thẩm Sở Hà ngắt lời, nhiệt tình giới thiệu.

Mẹ kế nói xong thì kéo tay của Thẩm Sở Hà nói: “Sở Hà rất hiểu chuyện nghe lời!"”

“Dì cũng rất đảm đang chăm sóc gia đình.” Thẩm Sở Hà cười với mẹ kế, giống như rất thích mẹ kế vậy.

Ba người đứng nói ở cửa được một lúc thì vào nhà.


Nhà của giáo sư Thẩm là một biệt thự mini, phía trước là vườn hoa, trong vườn có trồng hoa quả các loại, dưới cái cây còn có một xích đu, lúc mùa hè, gió thổi nhè nhẹ tiếng lá cây xào xạc nghe rất vui tai.

Giáo sư Thẩm và Lâm Kính Trạch trò chuyện một lúc rồi vào nhà nghỉ ngơi, mẹ kế của Thẩm Sở Hà cũng theo vào chăm sóc giáo sư Thẩm.

Chính lúc này, Thẩm Sở Hà đột nhiên đưa tay mình đến bàn tay của Lâm Kính Trạch, cô ngẩng đầu, để lộ nụ cười thuần khiết: “Anh Lâm, chúng ta ngồi xích đu nhé?”

Bàn tay của Thẩm Sở Hà rất nhỏ, trắng nõn nà, Lâm Kính Trạch lúc đó vẫn là người đàn ông tình cảm, để mặc Thẩm Sở Hà kéo đến hoa viên.

Hai người cùng ngồi xích đu vừa trò chuyện, tuổi của Thẩm Sở Hà rất nhỏ, nhưng rất biết trò chuyện, dù là về nghệ thuật, hay về thiết kế trang sức thì đều có thể bắt chuyện với Lâm Kính Trạch.

Lâm Kính Trạch không ngờ đây mới chỉ là cô bé cấp ba, lại có thể sành sỏi về thiết kế trang sức như vậy, không những thế, cô còn biết về thiết kế thời trang, điều này khiến Lâm Kính Trạch khá nể phục.

Hai người đang trò chuyện rất vui vẻ thì mẹ kế chăm giáo sư Thẩm ngủ xong chợt bước đến nói: “Hai đứa nói chuyện với nhau vui vẻ quá!”

Lúc này, Thẩm Sở Hà đột nhiên sợ hãi, bật dậy cúi đầu xuống, đôi mắt liên tục chớp nháy.

Sư mẫu vừa đến, tiểu sư muội vừa vui vẻ lúc nãy lập tức trở nên sợ hãi, Lâm Kính Trạch vừa nhìn là hiểu ngay được mối quan hệ giữa Thẩm Sở Hà và mẹ kế.

Lâm Kính Trạch vừa ý thức được điều này, mẹ kế đã đi đến trước mặt hai người.

Thẩm Sở Hà từ từ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói với mẹ kế: “Dì đến rồi ạ.”

“Ừ.” Mẹ kế nheo mắt cười với Thẩm Sở Hà.

Thẩm Sở Hà dường như bị biểu cảm giả dối của mẹ kế làm cho sợ hãi, cô lúng túng nói: “Dì à, con vừa nhớ là vẫn chưa rửa rau ở bếp, chút nữa anh Lâm sẽ ở lại nhà chúng ta ăn cơm, con đi rửa rau trước đây.”

“Sở Hà ngoan thật!” Mẹ kế cầm lấy tay của Thẩm Sở Hà cười hiền từ.


Nhưng rõ ràng Lâm Kính Trạch thấy, khi tay của Thẩm Sở Hà đặt trong tay của mẹ kế thì biểu cảm lo sợ và đau khổ trên mặt thoáng qua trong tích tắc, lông mày hơi cau lại, cô như con bươm bướm bị thương vậy.

Đợi mẹ kế buông tay Thẩm Sở Hà ra, Thẩm Sở Hà nhanh chóng rời khỏi, Lâm Kính Trạch quay sang nhìn, thấy bóng dáng gầy gò của Thẩm Sở Hà bước về trước, còn lẳng lặng lấy tay quẹt nước mắt.

Chính lúc này, ánh mắt của Lâm Kính Trạch bị mẹ kế chặn lại, bà nheo mắt cười với Lâm Kính Trạch, nghiêng người: “Kính Trạch, em đang nhìn Sở Hà à?”

Mẹ kế vốn dĩ mặc bộ đồ ngủ màu rượu vang form rộng vừa khom người thì Lâm Kính Trạch ngồi trên xích đu đã trông thấy hết, bà còn không mặc áo ngực, để lộ hết cả một vùng trời đập vào mắt của Lâm Kính Trạch.

Lâm Kính Trạch vội quay đầu lại, sau đó đứng dậy, ấp úng nói: “Thưa cô, em đi xem Sở Hà rửa rau thế nào rồi.”

“Không cần vội thế.” Mẹ kế của Thẩm Sở Hà kéo tay Lâm Kính Trạch lại, rồi tiến về trước: “Kính Trạch, cô làm em sợ sao? Sao em vội rời khỏi thế, lúc nãy em và Sở Hà đang rất vui vẻ mà? Sao, cô không bằng con bé đó sao?”

“À, thưa cô.” Lâm Kính Trạch vội lùi lại, rồi gạt tay mẹ kế Thẩm Sở Hà ra, anh nghiến răng nói, “Thưa cô, em phải đi gặp Sở Hà!”

Lâm Kính Trạch nói xong thì phóng đi như bay.

Khi Lâm Kính Trạch chạy đến bếp, anh thấy Thẩm Sở Hà đang lặng lẽ rơi nước mắt, anh đi đến bên Thẩm Sở Hà, Lâm Kính Trạch mới thấy, đôi tay trắng nõn nà đó có vài vết ửng đỏ.

Thấy Lâm Kính Trạch đến, Thẩm Sở Hà vội lau nước mắt, rồi cô để tay ra sau, cười nói: “Anh Lâm, anh đến rồi à!”

Lâm Kính Trạch đương nhiên là biết tay của Thẩm Sở Hà bị mẹ kế cô véo rồi, nhưng mình là người ngoài, thực sự khó mà xen vào việc của gia đình, nên anh chỉ có thể hỏi thăm: “Còn đau không?”

“Không đau.” Thẩm Sở Hà cố gắng lắc đầu nói, “Cảm ơn anh Lâm.”

Nhìn thấy Thẩm Sở Hà chịu uất ức, trong lòng Lâm Kính Trạch bỗng chốc có cảm giác muốn bảo vệ.

Từ sau đó, dù Lâm Kính Trạch rất ghét mẹ kế của Thẩm Sở Hà, nhưng cũng thường xuyên đến nhà giáo sư Thẩm.


Còn Thẩm Sở Hà, càng lúc càng thân thiết với Lâm Kính Trạch, càng lúc càng nhiều cho đến cuối hè, hai người đã trở thành đôi bạn thân thiết, trong lòng Lâm Kính Trạch cũng đã yêu từ lúc đó.

Hôm đó, Thẩm Sở Hà và mẹ kế tích cực mời Lâm Kính Trạch ở lại nhà của giáo sư Thẩm.

Mười giờ tối, bầu trời đêm đầy sao, mùa hè nóng bức đã qua đi, lá cây to và xanh, Lâm Kính Trạch đến bên xích đu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao. Tâm trạng anh rất tốt, vì anh đang đợi Thẩm Sở Hà.

Nửa giờ trước, Thẩm Sở Hà gọi điện thoại nói với anh, mười giờ tối đợi cô ở xích đu.

Nhớ lại mình và Thẩm Sở Hà đã quen biết một mùa hè rồi, môi của Lâm Kính Trạch bất chợt nở nụ cười, nếu như thời gian có thể đẹp đẽ bình yên như hiện tại thì Lâm Kính Trạch cảm thấy cuộc đời không còn gì tiếc nuối nữa.

Đang lúc Lâm Kính Trạch nhớ về Thẩm Sở Hà, đột nhiên cảm thấy một cơ thể căng đầy ôm lấy anh từ phía sau.

Người đó dùng bầu ngực đầy đặn, liên tục ma sát vào phần lưng săn chắc của Lâm Kính Trạch, còn dùng miệng ngoạm vào dái tai của Lâm Kính Trạch, vội vàng sờ soạng xuống dưới.

Lâm Kính Trạch nóng hừng hực, cảm xúc mềm mại đó và hương thơm quyến rũ trên người của phụ nữ khiến anh không thể kiềm chế được.

Tuy nhiên, sau vài giây dạo đầu, Lâm Kính Trạch đột nhiên tóm lấy tay đang đưa vào trong quần anh hỏi: “Ai vậy?”

“Kính Trạch...” Người phụ nữ phía sau bắt đầu gặm vào cổ của Lâm Kính Trạch, rồi nói những câu gợi tình.

“Là cô sao?” Lâm Kính Trạch vội đẩy tay người phụ nữ đó ra, quay người lùi lại một bước, quả nhiên mẹ kế của Thẩm Sở Hà đang đứng trước mặc mình.

Trời rất tối, đèn ở hoa viên lại không mở, mẹ kế của Thẩm Sở Hà không hề mặc áo ngực, phong trần trong chiếc áo ngủ, rồi lại vặn vẹo cơ thể nhìn Lâm Kính Trạch.


Nhấn Mở Bình Luận