Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai


“Kể từ khi mình quyết tâm phải giành lại cô ấy, mình không sợ bất cứ điều gì.” Chàng trai nói, cùng lúc đó, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lùng.

Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của chàng trai, Thẩm Sở Hà đột nhiên như bị hút hết sức lực, không biết mình nên nói gì.

Thấy người mà mình không thể có được vui mừng hớn hở khi nhìn vào khuôn mặt của một người phụ nữ khác, làm sao trái tim cô cảm thấy dễ chịu đây? Cô không phải là một vị thánh, cô biết ghen tị!

Thậm chí, Thẩm Sở Hà còn nghĩ, trên đường đưa An Điềm về nhà, liệu có nên ném thẳng An Điềm đã say mèm này xuống một con sông trong thành phố H, để cô ta chết đi hay không!

Được như thế, sẽ không còn ai tranh giành với cô nữa!

Tuy nhiên, Thẩm Sở Hà sẽ không bao giờ làm điều đó, vì đó là cách làm thảm thương nhất đối với một người phụ nữ đã đi vào ngõ cụt!

Những người phụ nữ thảm thương đó vì không còn cách giải quyết, không còn khả năng nên mới nghĩ đến việc giết chết người thương nhất của người mình yêu. Còn Thẩm Sở Hà có niềm kiêu hãnh của mình, cô sẽ không làm ra việc đáng xấu hổ như vậy!


Thẩm Sở Hà hít một hơi thật sâu và từ từ bình tĩnh lại. Cô nhìn vào lưng chàng trai khẽ nói: “Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, mình nên đưa An Điềm về nhà, nếu không, sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

Ánh mắt lưu luyến của chàng trai vẫn dừng lại trên mặt An Điềm, rồi sau đó thu lại tay mình một cách dứt khoát. Anh gật đầu: “Cũng được, đưa cô ấy về đi.”

Chàng trai nói rồi đóng cửa xe lại.

Qua ánh đèn mờ ảo, qua cửa kính, chàng trai nhìn thấy An Điềm trong xe vẫn ngủ yên bình. Anh mỉm cười hài lòng: Nếu mãi được nhìn cô ấy như thế này, vậy cũng rất tốt.

Thẩm Sở Hà đứng bên cạnh không nói gì, chỉ bước thẳng vào xe.

Đưa chân đạp mạnh bàn ga, Thẩm Sở Hà đã tăng tốc, và chiếc xe nhanh chóng chạy xa khỏi chàng trai.

Khoảng cách ngày một xa hơn, Thẩm Sở Hà nhìn qua gương chiếu hậu, thấy chàng trai dưới màn đêm đó, dường như vẫn đang dõi theo xe mình.

Thẩm Sở Hà mỉm cười chua chát rồi lái xe về phía căn hộ của An Điềm…

Ngày tiếp theo sau khi An Điềm uống say là thứ bảy, vì vậy An Điềm không bị muộn giờ làm. Nhưng hậu quả do say xỉn để lại rất nghiêm trọng, vốn đã hứa sẽ đưa An An đến khu vui chơi nhưng cũng không đi, An Điềm chỉ nằm bẹp ở nhà và nghỉ ngơi hai ngày.

Mãi đến thứ hai, An Điềm mới xem như lấy lại được sức hoàn toàn.

Vẫn đi làm và tan ca như bình thường, nhưng lượt bản thảo thiết kế đầu tiên sẽ được chọn ra trong hôm nay.

Bởi vì đây là lần đầu tiên bỏ phiếu chọn mẫu thiết kế, xem như một việc cũng khá quan trọng, vậy nên Lâm Kính Trạch đã đến tham gia cuộc họp.

Nhân viên của nhóm dự án cũng đều nhận ra, kể từ khi Thẩm Sở Hà đến đây, số lần Lâm Kính Trạch đến dự họp đã tăng lên rất nhiều.

Mọi người đã yên vị trong phòng hội nghị, và đợt bỏ phiếu bắt đầu.


Toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ. Mẫu thiết kế được chọn đầu tiên dĩ nhiên là của Trương Hiển Hy, mẫu thứ hai và thứ ba là của An Điềm và một đồng nghiệp khác. Nhưng khi mẫu thứ tư chưa được bỏ phiếu bình chọn thì Lâm Kính Trạch đã đứng dậy, cầm một mẫu thiết kế lên nói: “Tôi nghĩ mẫu thiết kế đủ chuẩn này khá đẹp.”

Lâm Kính Trạch vừa dứt lời, mọi người đều đưa mắt nhìn vào mẫu thiết kế đó. Không nhìn thì không biết, nhưng vừa nhìn vào thì không thể thu lại cái nhìn khinh bỉ: Mẫu thiết kế xấu xí như thế, còn cả những đường nét lộn xộn và cách phối màu không thể hiểu được, vậy mà đẹp à? Có phải Lâm tổng đang đùa không?

Tất nhiên, Lâm Kính Trạch đã nhìn thấy ánh mắt của tất cả thành viên trong nhóm dự án. Mặc dù anh không học ngành thiết kế thời trang, nhưng ít nhiều anh cũng tốt nghiệp ngành thiết kế trang sức, nên vẫn có chút khả năng đánh giá thẩm mỹ.

Song, có vài việc, anh nên làm thì vẫn phải làm, giống như việc hôm nay đề xuất đưa mẫu thiết kế này vào sản xuất vậy.

Bởi vì mẫu thiết kế này không phải do ai khác vẽ, mà do phu nhân của tổng tài tập đoàn Cố Thị, vợ của anh ba, Chu Mộng Chỉ vẽ ra.

Ngay từ đêm hôm trước, Chu Hán Khanh đã gọi cho Lâm Kính Trạch. Sau một lúc hỏi han khách sáo, Chu Hán Khanh liền nói bóng gió rằng đây là lần đầu tiên Chu Mộng Chỉ đi làm ở công ty. Mặc dù năng lực còn nhiều thiếu sót, nhưng anh ta cũng không muốn để cho Chu Mộng Chỉ vừa bước chân vào xã hội thì phải chịu một cú sốc lớn, vì vậy mong Lâm Kính Trạch chiếu cố một chút.

Và tất nhiên, cuối cùng Chu Hán Khanh còn ám chỉ rằng, những gì anh ta nói đều là ý của Cố Thiên Tuấn.

Lúc đó, Lâm Kính Trạch rất hoài nghi rốt cuộc đây có phải là ý của Cố Thiên Tuấn không. Bởi vì gần đây dường như anh ba luôn bận rộn với một việc rất quan trọng, đã rất lâu không gặp mặt anh, anh hai và anh cả rồi.

Nhưng dù thế nào, Lâm Kính Trạch cũng thấy rằng mình nên giữ thể diện cho cô ba, nên anh đã có hành động như hôm nay.

Chu Mộng Chỉ thấy thiết kế của mình được Lâm Kính Trạch cầm lên, liền mỉm cười tự mãn: Đây là sức mạnh của quyền thế, ngay cả khi không có chút bản lĩnh nào, nhưng chỉ cần địa vị của bạn đủ cao, bạn muốn gì sẽ được nấy.

Trong phòng hội nghị bỗng im phăng phắc, tất cả mọi người đều nhìn vào mẫu thiết kế trong tay Lâm Kính Trạch, cảm thấy nó hơi thê thảm đến mức không dám nhìn.

Nếu như bản thiết kế của Chu Mộng Chỉ đẹp hơn một chút thì còn cố cho qua, và họ cũng sẽ đồng ý.

Nhưng nếu bây giờ, thiết kế này được đưa vào sản xuất, sau đó tung ra thị trường, sẽ phá hỏng danh tiếng của cả nhóm thiết kế chứ chẳng chơi!


Vậy nên, dù đã nghĩ đến địa vị của Lâm Kính Trạch, nhưng không ai trong nhóm dự án lên tiếng cả.

Nhất thời, tình cảnh trong văn phòng trở nên rất gượng gạo.

Lúc này, người trước giờ được xem là nhóm trưởng, An Điềm, đã lên tiếng: “Lâm tổng, là một nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp, tôi nghĩ rằng bản thiết kế trong tay anh không đủ chuẩn lọt vào các mẫu được đưa vào sản xuất ở đợt đầu tiên này.”

An Điềm vừa nói ra câu này, các đồng nghiệp trong nhóm dự án đều khâm phục sự can đảm của cô. Phải nói rằng ở chốn công sở, những người luôn tốt với mọi người hoặc luôn giở thói với mọi người thì đều không được ai ưa. Mà người được yêu thích nhất chính là những người thường ngày có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng khi đến thời khắc quan trọng thì một tấc cũng không nhường. Người như thế thích hợp trở thành lãnh đạo, cũng dễ làm cho những người dưới trướng tin phục.

Song, trong khi khâm phục An Điềm, các đồng nghiệp cũng thầm đổ mồ hôi hột giùm cô.

Đối tượng mà An Điềm phản đối bây giờ chính là tổng tài của công ty Lâm Thị, Lâm Kính Trạch. Mà công ty Lâm Thị lại là công ty đầu tư lớn thứ hai vào dự án, ngoài công ty Cố Thị!

Nghe thấy ý kiến phản đối từ An Điềm, mặt Lâm Kính Trạch bỗng tối sầm lại. Anh nghĩ rằng một người phụ nữ thông minh như An Điềm, tất nhiên biết rõ lý do tại sao anh lại chọn thiết kế của Chu Mộng Chỉ.

Tuy nhiên, cô vẫn bất chấp tất cả để đưa ra ý kiến phản đối, có phải quá cứng đầu và không biết linh hoạt rồi không?

Vào khoảnh khắc mà Chu Mộng Chỉ vốn đang đắc nghe thấy An Điềm phản đối, cô ta ngay lập tức nổi giận: Bây giờ An Điềm càng ngày càng quá đáng rồi!

Những người khác không biết thân phận của mình, còn An Điềm không biết sao? Bây giờ cô ta dám nói những lời này, đúng là chán sống rồi! An Điềm không biết sao? Chỉ cần Chu Mộng Chỉ cô nhúc nhích một ngón tay thôi, thì có thể đuổi cổ An Điềm ra khỏi nhóm dự án này rồi!

“Thôi được, An Điềm đã đưa ra ý kiến phản đối, vậy còn ai có ý kiến khác không?” Lâm Kính Trạch đã lấy lại vẻ mặt bình thường của mình. Ánh mắt anh từ từ quét qua các thành viên trong nhóm dự án, rồi chậm rãi nói: “Ý kiến của An Điềm không đại diện cho ý kiến của mọi người. Bây giờ, An Điềm đã đưa ra ý kiến ngược lại với tôi, còn ai khác phản đối tôi như An Điềm không?”


Nhấn Mở Bình Luận