60394.Chu Hán Khanh nhíu mắt lại, ngay lập tức lùi người ra phía sau. Nhưng thật không may, Chu Mộng Chỉ đá rất chuẩn và mạnh, tốc độ lại nhanh. Vì vậy, cú đá đó của Chu Mộng Chỉ, tuy không dẫn đến tàn phế, nhưng cũng làm cho Chu Hán Khanh đau đớn run rẩy cả người.
“Ui…” Chu Hán Khanh ôm bụng đầy đau đớn, quỳ xuống trước mặt Chu Mộng Chỉ.
“Ha!” Chu Mộng Chỉ kéo dây kéo của chiếc áo da của mình lại rồi cười khinh bỉ. “Chu Hán Khanh, anh còn muốn cậy mạnh bức hiếp à? Tôi cho anh biết, chỉ có lúc tôi muốn, chứ không có lúc anh có thể ép buộc tôi! Anh chỉ là kẻ mua vui cho tôi khi không có Thiên Tuấn mà thôi!”
Đứng dậy một cách nhanh nhẹn, Chu Mộng Chỉ nhấc đôi chân đi giày cao gót đi về phía phòng ngủ.
Lúc này, một sức mạnh khủng khiếp từ bên ngoài chợt kéo Chu Mộng Chỉ trở lại.
“Rầm” một tiếng, Chu Mộng Chỉ ngã xuống trên ghế sofa.
Chu Hán Khanh kéo Chu Mộng Chỉ trở lại ngay lập tức xông đến. Những lời Chu Mộng Chỉ vừa nói đã làm anh ta mất đi lý trí: Mình là kẻ mua vui được Chu Mộng Chỉ sử dụng khi không có Cố Thiên Tuấn? Những hy sinh và bảo vệ trong bao nhiêu năm qua, chỉ là để mua vui?
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Tôi nói không phải à?” Chu Mộng Chỉ hét lên đầy giận dữ rồi đẩy mạnh Chu Hán Khanh ra xa.
Song, Chu Hán Khanh không hề nhúc nhích dù chỉ một chút. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chu Mộng Chỉ, đôi mắt trở nên đỏ rực.
“Anh không đứng dậy chứ gì?” Chu Mộng Chỉ cắn răng giơ tay ra tát một cái.
“Bốp” một tiếng, bên má vừa bị Chu Mộng Chỉ tát của Chu Hán Khanh lại càng sưng hơn.
“Vẫn không đứng dậy hả?” Chu Mộng Chỉ không ngờ Chu Hán Khanh vẫn không nhúc nhích, cô ta liền lập tức giơ tay kia lên.
Nhưng lần này, tay của Chu Mộng Chỉ đã bị Chu Hán Khanh chụp lại.
“Mộng Chỉ, em không thể đối xử với anh như vậy…” Chu Hán Khanh nhìn vào Chu Mộng Chỉ lẩm bẩm.
“Tôi đối xử với anh như thế đấy!” Chu Mộng Chỉ vẫn không chịu cúi đầu, vừa vùng vẫy vừa hét lên chửi rủa.
Chu Hán Khanh sững sờ liếc nhìn Chu Mộng Chỉ, rồi đột nhiên cúi đầu xuống và cắn thật mạnh vào vai Chu Mộng Chỉ. Những chiếc răng từ từ cắm sâu vào trong lớp da thịt trắng toát, những giọt máu từ từ rỉ ra: Mộng Chỉ, em không thể đối xử với anh như vậy! Em không thể đối xử với anh như vậy!
“A! Đau!” Chu Mộng Chỉ nhíu mày đau đớn hét lên.
Nếu là trước đây, chỉ cần Chu Mộng Chỉ nhíu mày lại thì Chu Hán Khanh sẽ rất đau lòng.
Tuy nhiên, những lời nói vừa rồi của Chu Mộng Chỉ đã khiến Chu Hán Khanh phát điên. Ngay cả khi Chu Mộng Chỉ đau đến rơi nước mắt, anh ta vẫn không chịu nhả ra.
Cho đến khi vai của Chu Mộng Chỉ máu me be bét, Chu Hán Khanh mới nhả ra. Nhưng trong giây tiếp theo, anh ta lại ghì chặt và hôn lên môi của Chu Mộng Chỉ.
Chu Mộng Chỉ vùng vẫy dữ dội, Chu Hán Khanh liền dùng một tay giữ chặt cằm của Chu Mộng Chỉ, khiến miệng cô ta không thể cử động, sau đó mặc sức tung hoành trong miệng cô ta.
Còn tay kia thì một lần nữa kéo khóa kéo của chiếc áo da ra, tiếp đó thẳng tay xé rách chiếc quần da của Chu Mộng Chỉ.
“Chu Hán Khanh, anh là tên khốn! Tên khốn!” Chu Mộng Chỉ dốc hết sức để vùng vẫy, cắn xé loạn xạ trên người Chu Hán Khanh.
Nhưng Chu Hán Khanh như thể không cảm thấy đau đớn, anh ta vừa hôn Chu Mộng Chỉ vừa xé hết tất cả quần áo trên người cô ta xuống rồi ném chúng thật mạnh xuống đất.
Cơn gió đêm bên ngoài căn nhà vẫn thổi, An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu dưới tầng hầm vẫn đang hôn mê. Trên người họ đầy những vết thương đẫm máu, máu đã bắt đầu đông lại, trông rất đáng sợ.
Đám lưu manh phụ trách giám sát An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu ngồi không cũng chán nên đang đánh bài. Chúng toàn toàn không biết sếp mình và Chu Mộng Chỉ đang làm gì vào lúc này, chỉ vừa hút thuốc vừa ở yên dưới tầng hầm một cách ngoan ngoãn.
Thời gian dần trôi qua, nhưng đôi nam nữ nãy giờ quấn lấy nhau vẫn chưa tách ra. Chu Hán Khanh để lưng trần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ màng của Chu Mộng Chỉ, mồ hôi trên trán chảy xuống từng giọt từng giọt.
Lúc này, khắp người Chu Mộng Chỉ đều là dấu vết của Chu Hán Khanh. Đôi môi mọng của cô ta hơi hé ra, đã mệt đến không chịu được nữa, nhưng Chu Hán Khanh dường như không mệt mỏi, vẫn đang mạnh mẽ trừng phạt Chu Mộng Chỉ.
“Hán Khanh, dừng lại đi có được không?” Chu Mộng Chỉ bắt đầu nói ngọt. Cơ thể cô ta bắt đầu trở nên mềm nhũn và không còn sức lực, nhưng Chu Hán Khanh vẫn đang ép buộc cô ta.
Cảm giác đau đớn dần trở nên rõ ràng hơn, Chu Mộng Chỉ cắn chặt môi và nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt không cam tâm: Mình không thể cứ tiếp tục như thế này, Thiên Tuấn vẫn đang chờ mình ở Cố Thị! Mình muốn quay về. Mình muốn làm phu nhân của tổng tài Tập đoàn Cố Thị. Mình không muốn làm người phụ nữ của Chu Hán Khanh trong căn nhà đổ nát này. Mình không muốn!
Ngay khi Chu Mộng Chỉ không biết làm gì khác, đầu đang quay sang một bên, cô ta chợt nhìn thấy một cái lọ nhỏ trên bàn cạnh ghế sofa!
Cau mày lại và suy nghĩ, Chu Mộng Chỉ chợt nhớ ra cái lọ này được đàn em của Chu Hán Khanh mua đến. Hôm đó, Chu Hán Khanh sai người đi bắt cóc An Điềm, chính là sử dụng thuốc mê trong cái lọ này!
Lần này bắt được An Điềm đến nay, lọ thuốc mê này đã đóng một vai trò rất lớn!
Bây giờ, lọ thuốc mê này dĩ nhiên cũng có thể giúp mình thoát khỏi sự trói buộc của Chu Hán Khanh!
Đôi mắt của Chu Mộng Chỉ đột nhiên sáng lên. Cô ta suy nghĩ một lúc, đột nhiên chủ động đưa tay ra ôm lấy cổ Chu Hán Khanh.
Chu Hán Khanh nhận được phản hồi từ Chu Mộng Chỉ, tâm lý trả đũa vừa rồi đã dần biến thành niềm vui, vì anh ta luôn yêu Chu Mộng Chỉ. Dù Chu Mộng Chỉ đã nói ra những lời làm tổn thương anh ta, nhưng sau khi trừng phạt cô ta, Chu Hán Khanh vẫn cảm thấy đau khổ rất nhiều.
Cảm nhận được sự thay đổi của Chu Hán Khanh, Chu Mộng Chỉ cong môi lên như đã có dự tính trước. Cô ta nhân lúc Chu Hán Khanh mất tập trung vì vui vẻ, liền đưa tay ra chụp lấy cái lọ nhỏ kia.
Chính là bây giờ!
Chu Mộng Chỉ nhanh chóng nín thở, rồi vội vàng hất thuốc mê trong lọ vào miệng và mũi của Chu Hán Khanh.
Lúc đó, Chu Hán Khanh hoàn toàn không biết Chu Mộng Chỉ đã hất thứ gì vào mình. Nhưng dần dần, anh ta cảm thấy hơi chóng mặt.
Chu Mộng Chỉ bụm chặt miệng và mũi mình, cố gắng không hít thở, chờ Chu Hán Khanh bị ngất đi.
Chu Hán Khanh lắc đầu thật mạnh. Anh ta trợn to mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Chu Mộng Chỉ dưới thân mình, dần trở thành hai khuôn mặt, ba khuôn mặt…
Cuối cùng, Chu Hán Khanh nằm úp cả người trên bộ ngực mềm mại của Chu Mộng Chỉ rồi ngất đi.
Chu Mộng Chỉ vui mừng khôn xiết, vội vàng đẩy mạnh Chu Hán Khanh xuống sàn. Cô ta nín thở nãy giờ, nín cho đến khi đứng dậy khỏi ghế sofa.
Điên cuồng lao vào phòng ngủ, Chu Mộng Chỉ đóng sầm cửa lại, lúc này mới há miệng thở hổn hển.
Vỗ nhẹ vào ngực mình, Chu Mộng Chỉ mất một lúc mới đứng thẳng người dậy. Cô ta nhanh chóng mặc quần áo vào và bắt đầu trang điểm: Thuốc trong cái lọ đó không còn nhiều, vừa rồi tạt vào miệng và mũi của Chu Hán Khanh lại rất ít, chắc hiệu quả của thuốc sẽ không kéo dài lâu.
Mình phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt!
Chu Mộng Chỉ nhìn vào mình trong gương và bình tĩnh lại với tốc độ nhanh nhất có thể: Người phụ nữ trong gương, vì vừa trải qua khoảnh khắc dữ dội vừa rồi, nên khuôn mặt hơi đỏ ửng, giống như một đóa hoa đào đang nở rộ.