60396.Khi chuông điện thoại reo lên lần thứ hai thì Chu Hán Khanh mới dần tỉnh lại. Anh ta trần như nhộng từ từ ngồi dậy, đầu óc vẫn còn rất nặng nề.
Đột nhiên, Chu Hán Khanh ngồi trên thảm bỗng giật mình. Anh ta vội nhìn quanh phòng khách: Mộng Chỉ đâu rồi? Mình nhớ rtrước khi mình bất tỉnh thì đã ở với Mộng Chỉ mà! Bây giờ cô ấy đâu rồi?
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vẫn đổ đã thu hút sự chú ý của Chu Hán Khanh. Anh ta nhanh chóng đứng dậy nghe máy.
“Chu Hán Khanh, lập tức nói cho tôi biết An Điềm đang ở đâu!” Cố Thiên Tuấn đứng cạnh bàn làm việc với đôi chân thẳng dài. Anh lạnh lùng liếc nhìn Chu Mộng Chỉ đang ngồi trên sàn nhà, nói gằn từng từ một: “Nếu không nói, tôi sẽ bắt anh trả giá gấp ngàn lần!”
Chu Mộng Chỉ ngồi đó nghe thấy những lời của Cố Thiên Tuấn thì sững sờ cả người, rồi cuối cùng cười phá lên đầy thảm thiết: Hán Khanh nói không sai, Cố Thiên Tuấn đã không còn yêu mình nữa, những lời anh ta nói đều là giả dối! Đều là giả dối cả! Vậy mà mình vẫn ngu ngốc tự chui đầu vào rọ! Đúng là ngu, đúng là ngu mà!
“Chu Hán Khanh, tôi cho anh biết, tôi thà chết cũng không muốn anh thả An Điềm!” Chu Mộng Chỉ há to miệng thở hổn hển, đôi mắt mai xinh đẹp cuối cùng cũng lộ vẻ độc ác trước mặt Cố Thiên Tuấn. Cô ta hét to với Chu Hán Khanh qua điện thoại: “Chu Hán Khanh, anh nghe đây. Tôi muốn anh giết An Điềm! Giết An Điềm ngay lập tức!”
Cố Thiên Tuấn không thể nhịn được nữa. Anh siết chặt nắm tay rồi ngay lập tức bóp chặt cổ của Chu Mộng Chỉ, kéo cô ta đến gần cái điện thoại.
“Ưm…” Do thiếu oxy, Chu Mộng Chỉ quằn quại cả người rên ư ử đầy đau đớn. Và âm thanh đó ngay lập tức truyền đến tai Chu Hán Khanh ở đầu bên kia điện thoại.
“Mộng Chỉ!” Chu Hán Khanh lo lắng gọi tên của Chu Mộng Chỉ, nhưng tiếp theo lại vô cùng thất vọng: Tại sao? Tại sao cuối cùng Mộng Chỉ vẫn đi đến chỗ Cố Thiên Tuấn?
“Cố Thiên Tuấn, anh đừng làm tổn thương Mộng Chỉ. Anh muốn gì, tôi cũng hứa với anh, nhưng nhất thiết đừng làm tổn thương Mộng Chỉ!”
Cố Thiên Tuấn không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng đã từ từ thả lỏng cổ của Chu Mộng Chỉ: “Chu Hán Khanh, bây giờ hãy nói vị trí cụ thể của anh.”
“Được, bây giờ tôi đang ở...” Chu Hán Khanh mở miệng ra, nhưng trong giây tiếp theo đã tìm lại được lý trí. Anh ta dừng lại và đột nhiên đổi giọng. “Giao An Điềm cho anh cũng không vấn đề gì, nhưng, tôi cũng cần được đảm bảo rằng mình sẽ được đón Mộng Chỉ về một cách an toàn.”
“Chu Hán Khanh, anh không đủ tư cách để mặc cả với tôi!” Cố Thiên Tuấn cắn răng.
“Cố Thiên Tuấn, anh biết rõ hơn ai hết, tôi là người không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Bây giờ An Điềm đang nằm trong tay tôi, anh chỉ có thể nghe theo tôi!” Tuy Chu Hán Khanh rất lo cho Chu Mộng Chỉ, nhưng anh ta cũng đành phải đánh cược một phen. Bởi vì ngoài An Điềm ra, trong tay anh ta không còn con cờ nào khác nữa. “Chỉ khi nào Mộng Chỉ trở về với tôi một cách an toàn, anh mới được nhìn thấy An Điềm.”
“Anh…” Cố Thiên Tuấn nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nhịn, và cuối cùng đã thỏa hiệp.
An Điềm, anh chỉ cần An Điềm. Dù phải trả cái giá như thế nào, anh cũng phải nhanh chóng đón An Điềm trở về bên cạnh mình.
“Được, anh nói đi, anh muốn thế nào? Chu Hán Khanh.”
Nghe thấy Cố Thiên Tuấn đã đồng ý, Chu Hán Khanh mới thở phào. Anh ta khẽ đằng hắng rồi nói: “Vậy đi. Chúng ta hẹn ở một nơi, sau đó…”
“Anh ơi! Không hay rồi!”
Chu Hán Khanh còn chưa nói xong, một tên lưu manh dưới trướng đã xông vào phòng khách với vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ. Khi nhìn thấy Chu Hán Khanh đang trần như nhộng, tên côn đồ há miệng chết đứng tại chỗ, quên mất những gì mình định nói.
Chu Hán Khanh cau mày lại vì khó chịu. Anh ta với tay lấy một cái áo rồi khoác lên người mình, sau đó giữ chặt điện thoại trong tay rồi hét lên: “Có chuyện gì mà la hét om sòm vậy?”
Tên lưu m anh bị Chu Hán Khanh nhắc nhở như vậy liền sực nhớ ra chuyện lớn vừa rồi. Hắn run rẩy nói với Chu Hán Khanh: “Thưa anh, bên ngoài có một nhóm người mặc áo đen vừa đến, chúng đã đi xuống tầng hầm rồi, còn một nhóm nhỏ khác thì đang đi đến đây! Vừa rồi tôi đi vệ sinh mới trốn được, nếu không chắc tôi cũng đã chết thảm dưới súng như mấy anh em kia rồi!”
“Cái gì?” Đồng tử của Chu Hán Khanh co lại, lúc này mới nghe thấy tiếng súng vang lên từ cách đó không xa!
“Mẹ kiếp!” Chu Hán Khanh giận dữ chửi thề. Người mặc áo đen, còn có súng, được đào tạo bài bản như thế, không phải tay chân của Cố Thiên Tuấn thì còn ai nữa?
Cố Thiên Tuấn, mày có bản lĩnh lắm! Tao trốn kỹ như vậy mà mới đó mày đã tìm được đến đây rồi!
Con cờ trong tay phút chốc đã biến mất, Mộng Chỉ vẫn đang gặp nguy hiểm, mình cũng đang gặp nguy!
Chu Hán Khanh cắn chặt răng rồi hét vào điện thoại của mình: “Cố Thiên Tuấn, tôi cho anh biết, dù anh cứu được An Điềm về, anh cũng không được làm tổn thương Mộng Chỉ. Nếu không, tôi có làm ma cũng sẽ không tha cho anh!”
Chu Hán Khanh nói xong liền ném điện thoại xuống đất.
Tiếng súng ngày càng một gần hơn, Chu Hán Khanh nhặt quần áo của mình lên rồi nhanh chóng chạy vào phòng ngủ và khóa chặt cửa lại. Anh ta nhìn quanh phòng ngủ mà ngực nhấp nhô: Mình cần phải trốn thoát! Mình còn phải giữ lại mạng mình để đi cứu Mộng Chỉ!
Đến khi một nhóm người mặc áo đen xông vào phòng khách, cánh cửa phòng ngủ vừa vặn đóng lại.
Tên lưu manh vẫn còn ở trong phòng khách chết lặng vì sợ hãi, khi nhìn thấy nhóm người mặc áo đen chạy vào một cách bài bản thì ngay lập tức quỳ mọp xuống trước mặt họ. Hắn giơ hai tay lên cao nói với giọng run run: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Sếp của tôi vừa chạy vào phòng ngủ rồi!”
Những người mặc áo đen đưa mắt nhìn nhau, rồi ngay lập tức chạy đến trước phòng ngủ tạo thành một vòng vây.
Một người trong số họ giơ súng lên, chĩa thẳng vào ổ khóa phòng ngủ rồi “pằng, pằng, pằng” vài tiếng. Ngay lập tức, cánh cửa đóng chặt run lên, tự động rơi xuống.
Những người mặc áo đen nhanh chóng bước vào phòng ngủ, nhưng lại không thấy ai ở trong đó. Họ tìm kiếm xung quanh và phát hiện ra rằng, Chu Hán Khanh đã trốn thoát từ cửa sổ phòng ngủ rồi!
“Shit!” Một người mặc áo đen lớn tiếng chửi thề, rồi vẫy tay với những người khác và nói: “Quay về báo cáo chuyện này với cậu chủ trước đã!”
“Vâng!” Những người mặc áo đen đồng loạt gật đầu rồi bước ra cửa.
Lúc này, người mặc áo đen vừa ra lệnh bỗng nhớ ra điều gì đó. Anh ta dừng lại ở cửa, quay người lại và nhìn vào tên lưu manh đang quỳ trên sàn nhà kia.
Tên lưu manh đang sợ đến mất mật đã nhìn thấy ánh mắt của người mặc áo đen, ngay lập tức run lên. Hắn liên tục lùi về sau cầu xin: “Không, đừng giết tôi, đừng giết tôi, đừng…”
“Pằng”, một tiếng súng vang lên.
Viên đạn trúng ngay giữa trán của tên lưu manh, nhanh chóng xuyên qua đầu hắn, kéo theo máu đỏ tươi và não trắng bay ra ngoài, cuối cùng cắm thẳng vào bức tường sau lưng hắn.
Tên côn đồ trợn to mắt rồi ngã xuống vũng máu theo tiếng súng.
Người mặc áo đen cất súng vào rồi tiếp tục đi về phía trước: Khi đến đây, cậu chủ đã dặn, trong ngôi nhà này, những ai đã chạm vào cô An, thì đều phải chết.
Trong văn phòng của tập đoàn Cố Thị…
Cố Thiên Tuấn cầm chiếc điện thoại bị Chu Hán Khanh cúp ngang, đôi lông mày kiếm nhíu chặt lại: Tại sao Chu Hán Khanh lại nói mình đã cứu An Điềm về? Lẽ nào Hiển Hy đã tìm thấy An Điềm trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?
Bấm nhanh bàn phím điện thoại, Cố Thiên Tuấn gọi đến máy của Trương Hiển Hy.
“A lô, Thiên Tuấn?”
“Anh tìm thấy An Điềm rồi à?” Giọng của Cố Thiên Tuấn hơi khàn, anh cảm thấy mọi việc ngày càng trở nên phức tạp hơn.
“Chưa, tôi vẫn đang dẫn người đi tìm! Thiên Tuấn, anh đừng lo, tôi sẽ tìm thấy An Điềm sớm nhất có thể!”
“……” Cố Thiên Tuấn nhắm mắt lại thật chặt: Sao lại như thế được? Sao lại có thế lực khác ngoài Chu Hán Khanh tham gia vào?
Chiếc điện thoại trong tay bỗng rơi xuống lúc nào không hay, Cố Thiên Tuấn cảm thấy mình đang bị hút hết sức lực, không biết phải làm gì.