60427.“Lấy quà vặt ra thử?” Bố mẹ Khưu Doanh Doanh ngơ ngác lặp lại lời An Điềm.
“Phải, lấy quà vặt ra thử!” An Điềm gật đầu thật mạnh, nhớ lại những lúc ở bên cạnh Doanh Doanh, nếu Doanh Doanh không nhắc đến Cao Lỗi thì sẽ nhắc đến đồ ăn.
Vậy bây giờ sao không lấy đồ ăn ra để thử chứ?
Nghĩ vậy, An Điềm liền bước đến bên bàn, lướt mắt nhìn mớ quà vặt trên bàn, sau đó cầm một bịch xoài sấy lên, cô nhớ đây là món quà vặt Doanh Doanh thích ăn nhất!
An Điềm xé bịch xoài ra rồi lấy ra vài miếng xoài, bước đến bên giường bệnh của Khưu Doanh Doanh.
Lúc này, Cao Lỗi đang ngồi nắm tay Khưu Doanh Doanh, vô cùng đau khổ.
An Điềm nhìn mấy miếng xoài sấy trong tay rồi nghiêm túc trịnh trọng nói với Cao Lỗi: “Cao Lỗi, anh tránh ra một chút, để tôi dùng xoài sấy này thử xem sao, có khi sẽ có ích cho việc giúp Doanh Doanh tỉnh lại đấy!”
Cao Lỗi quay sang, hai mắt đỏ hoe. Anh hoàn toàn không tin mấy miếng xoài sấy này có thể giúp gọi Doanh Doanh tỉnh dậy, nhưng An Điềm cũng là xuất phát từ lòng tốt, mà hiện giờ tất cả các cách đều đã thử rồi, thế nên để An Điềm thử thêm cách này cũng chẳng có gì là không được cả.
Cao Lỗi nhẹ nhàng đặt tay Khưu Doanh Doanh xuống rồi đứng tránh sang một bên, nhường chỗ cho An Điềm.
“Cao Lỗi, lúc tôi nói chuyện với Doanh Doanh, anh để ý tay chân em ấy nhé, nếu có cử động thì lập tức gọi bác sĩ ngay, chúng ta không được bỏ lỡ một chút cơ hội nào!” An Điềm cầm miếng xoài sấy trong tay, cảm giác như đang cầm linh đơn diệu dược vậy.
Cao Lỗi gật đầu, chỉ cần có một chút hi vọng thì anh đều sẽ làm hết!
An Điềm hít một hơi thật sâu, đưa tay chìa miếng xoài chua chua ngọt ngọt ra trước mũi Khưu Doanh Doanh.
Cô vừa lắc nhẹ miếng xoài để nó tỏa hương, vừa nói bằng giọng phấn khích: “Doanh Doanh, em mau xem xem đây là cái gì! Là xoài sấy mà em thích ăn nhất đấy! Có rất nhiều rất nhiều xoài sấy luôn đây này!”
Nhưng sau khi An Điềm nói một tràng câu phấn khích, Khưu Doanh Doanh vẫn cứ nhắm chặt mắt, không hề có chút phản ứng gì.
An Điềm mím môi, rồi lại vung vẩy miếng xoài trước mũi Khưu Doanh Doanh: “Doanh Doanh, em mau tỉnh lại ăn xoài sấy đi, nếu em không ăn thì chị ăn hết đấy nhé! Đến lúc đó em không còn gì để ăn đâu!”
Khưu Doanh Doanh vẫn cứ nhắm mắt, không có phản ứng gì.
Thấy cảnh này, bố mẹ Khưu Doanh Doanh vốn đang tràn ngập hi vọng cũng liền xụ mặt.
Cao Lỗi đứng bên cạnh nhìn An Điềm vung vẩy miếng xoài trong tay mà ngao ngán thở dài: Vô ích thôi, mình đã nói bao nhiêu điều vào tai Doanh Doanh mà cô ấy vẫn không tỉnh lại, chỉ vài miếng xoài thế này chắc chắn không thể khiến Doanh Doanh mở mắt được.
An Điềm nhìn miếng xoài sấy trong tay, có hơi không cam tâm: Doanh Doanh bình thường rất thính mũi kia mà, mỗi lần mình mua nước trái cây, em ấy từ xa đã ngửi thấy rồi, nhất là với nước ép xoài thì em ấy hầu như ngày nào cũng uống. Mấy món xoài sấy này luôn được chất đầy trong ngăn bàn em ấy, chị Lý đồng nghiệp ngồi đối diện mà lấy đi một bịch thôi cũng đủ khiến Doanh Doanh nổi giận rồi!
Nghĩ đến đó, An Điềm đột nhiên nảy ra một ý, cô hít một hơi thật sâu rồi ôm hi vọng cuối cùng mà đặt miếng xoài sấy lên mũi Khưu Doanh Doanh.
Nhưng lần này, An Điềm đổi cách nói: “Doanh Doanh, em mau tỉnh lại đi! Em khó khăn lắm mới để dành được một đống xoài sấy, nhưng mà chị Lý lại lấy đi hết rồi! Lấy đi hết luôn đấy! Chị không thể ngăn lại được, tức chết đi được! Chị…”
“Rầm” một tiếng!
An Điềm còn chưa dứt lời thì chợt nghe thấy một tiếng động lớn vang lên sau lưng, làm cô giật bắn mình đến mức làm rơi hết mấy miếng xoài đang cầm trên tay lên mặt Khưu Doanh Doanh.
An Điềm lập tức ngượng ngùng nhặt mấy miếng xoài lên, mong là Cao Lỗi và bố mẹ Khưu Doanh Doanh không nhìn thấy cảnh tượng mất mặt này.
Nhưng khi An Điềm lo lắng quay lại nhìn thì lại phát hiện, Cao Lỗi đã không còn đứng ở đó nữa!
“Cô chú ơi, Cao Lỗi đâu rồi?” An Điềm thắc mắc nhìn bố mẹ Khưu Doanh Doanh, chợt trông thấy trên mặt họ hiện lên một vẻ kinh ngạc vui mừng.
“Cử động rồi! Cử động rồi!” Bố mẹ Khưu Doanh Doanh kích động chỉ vào con gái đang nằm trên giường bệnh rồi gần như chạy vù đến bên cô.
Hai người cùng lúc nắm lấy tay Khưu Doanh Doanh, nước mắt lưng tròng: “Cử động rồi, cử động rồi, tay của Doanh Doanh cử động rồi! Đã sắp một tháng rồi! Tay của Doanh Doanh cuối cùng cũng cử động rồi!”
Mẹ Khưu Doanh Doanh đang nói chợt xúc động ôm lấy bố cô rồi khóc nức nở.
An Điềm đang cầm mấy miếng xoài trong tay, nghe bố mẹ Khưu Doanh Doanh nói như thế thì có hơi ngẩn người, sau đó liền nhìn tay Khưu Doanh Doanh!
Quả nhiên!
Ngón tay Khưu Doanh Doanh đang khẽ động đậy!
Thành công rồi! An Điềm cần mấy miếng xoài sấy trong tay, kích động vô cùng: Doanh Doanh quả nhiên là đồ tham ăn, còn mình đúng là quá thông minh! Làm sao đây, làm sao đây? Doanh Doanh có thể sắp tỉnh lại rồi! Doanh Doanh có thể sắp tỉnh lại rồi! Bác sĩ đâu? Mau đến xem đi chứ!
Phải rồi! Bác sĩ!
An Điềm đang đứng lóng ngóng không biết làm gì chợt bình tĩnh lại: Đúng rồi, bây giờ quan trọng nhất là phải đi tìm bác sĩ, sau đó bảo họ kiểm tra lại cho Doanh Doanh!
An Điềm vội vàng quay người định chạy ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng An Điềm còn chưa đi được mấy bước thì đã nghe tiếng bước chân rầm rập vọng lại từ bên ngoài.
Ngay sau đó, cửa phòng lập tức xuất hiện một đám bác sĩ mặc áo blouse trắng và y tá mặc áo hồng, người nào người nấy đều cầm theo các dụng cụ khám bệnh, không nói không rằng chạy vào trong phòng.
“Bác sĩ, tôi nhìn thấy tay của Doanh Doanh đã cử động! Tôi thấy tay của cô ấy cử động rồi!” Cao Lỗi vừa rồi không thấy đâu bây giờ đang kích động đứng phía sau các bác sĩ mà gào lên bằng giọng khản đặc, “Bác sĩ, mau kiểm tra cho Doanh Doanh đi!”
Cao Lỗi là người đầu tiên trông thấy tay Khưu Doanh Doanh cử động, ngay khi vừa trông thấy thì anh đã phi như bay đi tìm bác sĩ rồi.
Các bác sĩ đương nhiên cũng rất kích động, họ cứ tưởng Khưu Doanh Doanh sẽ cứ hôn mê như vậy, trong thời gian một tháng này sẽ không thể tỉnh lại.
Nhưng họ không ngờ, khi sắp hết khoảng thời gian quý báu thì Khưu Doanh Doanh lại có phản ứng!
Họ liền tiến hành kiểm tra cho Khưu Doanh Doanh.
An Điềm cũng kích động nắm chặt miếng xoài trong tay, nước mắt tuôn ra: Quả nhiên đối với bọn ham ăn mà nói thì thứ duy nhất không thể động vào chính là đồ ăn của họ!
Sau khi kiểm tra xong, các bác sĩ không tin được mà nói với Cao Lỗi và An Điềm: “Sau khi kiểm tra, chúng tôi phát hiện mức độ phản hồi ở đại não của bệnh nhân rất tốt, các phản ứng cũng đang dần dần hồi phục! Mọi người cứ tiếp tục áp dụng cách này thì xác suất bệnh nhân tỉnh lại sẽ rất lớn!”
“Vâng, bác sĩ, chúng tôi nhất định sẽ làm được!” Cao Lỗi gật đầu với bác sĩ, ánh mắt luôn u ám bây giờ sáng bừng lên!
“Nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, mọi người đã làm thế nào mà giúp bệnh nhân có phản ứng vậy?” Một bác sĩ nhìn Cao Lỗi và An Điềm, tò mò hỏi, “Nếu có thể thì chúng tôi cũng muốn áp dụng cho cả các bệnh nhân khác nữa.”