60452.“Em nằm mơ à?” Cao Lỗi chạm vào khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Khưu Doanh Doanh hỏi một cách âu yếm.
“Tôi mơ thấy chị Lý cùng phòng định giành lấy bịch xoài sấy mà tôi thích ăn nhất. Trong mơ, chị An Điềm còn nói với tôi rằng Susan muốn cướp chú đi! Lúc đó tôi rất sợ, tôi nghĩ mình không thể tiếp tục ngủ nữa, nếu không chú thực sự sẽ bị người ta cướp đi mất!” Khưu Doanh Doanh nắm chặt tay Cao Lỗi hỏi: “Chú đẹp trai, chú sẽ bị người khác cướp đi thật à?”
“Không đâu.” Cao Lỗi trả lời chắc chắn: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Vâng, thế là tốt!” Khưu Doanh Doanh cười tươi hơn. Cô gật đầu thật mạnh nói với Cao Lỗi. “Chú đẹp trai ơi, tôi nhớ khi tôi bất tỉnh, đầu của tôi đau lắm. Nhưng bây giờ tỉnh lại rồi, nó vẫn đau như thế. À phải rồi, tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm.” Cao Lỗi nói bằng giọng nhẹ nhàng. “Vả lại, em đã tỉnh rồi, vậy là ổn rồi.”
“Ừm.” Khưu Doanh Doanh chớp mắt nói: “Chú đẹp trai à, chú đỡ tôi ngồi dậy được không? Tôi nằm mệt rồi, muốn ngồi dậy một lát.”
“Được.” Cao Lỗi gật đầu rồi đưa hai tay ôm lấy vai Khưu Doanh Doanh.
Những người khác thấy vậy đều muốn đến giúp đỡ, nhưng đều bị Cao Lỗi giơ tay lên ngăn cản. Họ đành phải đứng yên ở đó, tiếp tục nhìn Cao Lỗi một mình đỡ Khưu Doanh Doanh ngồi dậy.
Dưới sự giúp đỡ của Cao Lỗi, Khưu Doanh Doanh đã ngồi dậy một cách khó khăn. Vì vừa mới tỉnh lại, cơ thể của cô vẫn còn yếu, chỉ một hành động đơn giản là ngồi dậy mà cũng đã làm cô mệt đến mức thở hổn hển.
Ngay lúc này, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở của tấm rèm, chiếu lên mặt Khưu Doanh Doanh.
Khưu Doanh Doanh vừa ngồi dậy bỗng giật mình. Cô từ từ đưa tay ra và đặt lên mặt mình.
Hơi ấm của ánh mặt trời xuyên qua da cô, thấm vào máu cô, nhưng lại khiến trái tim cô như rơi xuống địa ngục lạnh lẽo.
Khưu Doanh Doanh chớp mắt hoảng hốt nắm lấy tay Cao Lỗi hỏi: “Chú đẹp trai à, bây giờ đang là ban đêm phải không?”
Cổ họng của Cao Lỗi nghẹn lại, nhưng anh vẫn mỉm cười nói: “Tất nhiên là đang đêm rồi, nhưng hôm nay trời rất tối, không có trăng sao gì cả. Hay là để anh bế em xuống giường, đến cạnh cửa sổ xem có trăng và sao không.”
“Chú gạt tôi!” Khưu Doanh Doanh hất mạnh tay của Cao Lỗi ra. Cô run rẩy những ngón tay, đôi mắt trống rỗng nhìn vào đâu đó, nhưng lại chỉ ngón tay mình về phía cửa sổ. “Vừa rồi tôi cảm nhận được ánh mặt trời đang chiếu vào mặt tôi, bây giờ đang là ban ngày có phải không?”
“Không! Không phải như thế!” Mẹ của Khưu Doanh Doanh thét lên rồi chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa lại thật mạnh. Chớp mắt, cả phòng bệnh chìm vào bóng tối.
“Bây giờ đang là ban đêm, là ban đêm thật đấy!” Mẹ của Khưu Doanh Doanh bổ nhào đến trước giường bệnh của Khưu Doanh Doanh, ôm lấy mặt cô. “Doanh Doanh à, bây giờ đang là ban đêm thật đấy con!”
“Không, mẹ gạt con! Mẹ gạt con!” Khưu Doanh Doanh lùi thật mạnh về phía sau, cô liên tục lắc đầu. “Mắt của con, mắt của con bị sao vậy? Tại sao con không nhìn thấy gì cả? Tại sao?”
“Doanh Doanh…” Cao Lỗi kéo Khưu Doanh Doanh lại và ôm vào lòng mình. Anh liên tục hôn lên trán Khưu Doanh Doanh an ủi. “Bác sĩ nói, mắt của em sẽ khỏe lại thôi, nhưng cần một khoảng thời gian. Em đừng sợ!”
“Không, tôi không muốn! Tôi không muốn!” Khưu Doanh Doanh giơ tay lên chạm vào mí mắt của mình, bỗng phát hiện ra trên phần da chỗ đôi mắt hai mí của mình lại có một vết sẹo lồi lên.
Khưu Doanh Doanh như chết lặng, và trong giây tiếp theo, cô trở nên rất điên loạn: “Mắt của tôi, mắt của tôi, tại sao mắt của tôi lại bị như thế? Tại sao?”
“Doanh Doanh…” Cao Lỗi siết chặt lấy Khưu Doanh Doanh, trong giọng điềm tĩnh có chút nghẹn ngào. “Doanh Doanh à, sau này, anh chính là đôi mắt của em. Sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Tại sao? Tại sao? Tại sao?” Khưu Doanh Doanh hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật. “Mắt của tôi, tại sao mắt của tôi lại không nhìn thấy nữa?”
Nhìn thấy Khưu Doanh Doanh đau lòng như vậy, khóe mắt của An Điềm cũng đỏ au. Doanh Doanh đau đớn như thế, nhưng mình lại không làm được gì cả!
“Doanh Doanh!” An Điềm đi đến trước mặt Khưu Doanh Doanh nói: “Em đừng nản chí! Như Cao Lỗi nói, mắt của em vẫn còn cơ hội nhìn thấy trở lại mà, chỉ cần em tiếp tục mạnh mẽ lên!”
“Chị An Điềm…” Đầu tiên, Khưu Doanh Doanh hơi thẫn thờ, rồi sau đó huơ tay vài lần trong không trung.
“Doanh Doanh, chị ở đây, chị ở đây!” An Điềm nhanh chóng nắm lấy tay của Khưu Doanh Doanh, khẽ an ủi: “Chị ở đây…”
“Chị An Điềm, em không nhìn thấy gì cả! Em không nhìn thấy gì cả!” Thời khắc mà Khưu Doanh Doanh chụp lấy tay của An Điềm, cuối cùng cô cũng không thể kìm được mà òa khóc.
“Doanh Doanh, em đừng khóc, khóc sẽ làm vết thương trên mắt em bị nhiễm trùng đấy!” Cao Lỗi ôm chặt Khưu Doanh Doanh trong vòng tay, cúi đầu hôn khô những giọt nước mắt trên mặt cô.
Nhưng nước mắt của Khưu Doanh Doanh giống như những hạt ngọc bị đứt dây, cứ không ngừng rơi xuống.
“Em không muốn, em không muốn…” Khưu Doanh Doanh vẫn lắc đầu nguầy ngậy, cú sốc này thực sự khiến cô cảm thấy bất lực. Trước mắt không có ánh sáng và hy vọng, bây giờ cô phải đối mặt với bóng tối vô tận.
“Không… Mọi người ra ngoài hết đi!” Khưu Doanh Doanh đột nhiên thả tay An Điềm ra, cô cố trợn to mắt mình, nhìn vào một nơi nào đó trong phòng bệnh rồi hét lên. “Tất cả ra ngoài hết đi! Ra ngoài! Tôi không muốn mọi người nhìn thấy tôi như thế này! Tôi không muốn!”
An Điềm bị đẩy ra nên lảo đảo suýt ngã xuống đất, may mà Cố Thiên Kỳ nhanh tay lẹ mắt, đã đỡ kịp An Điềm.
Lúc này, bác sĩ nãy giờ vẫn đứng trước cửa phòng bệnh chợt lên tiếng. Ông nhìn sang bố mẹ của Khưu Doanh Doanh và An Điềm rồi nói: “Bây giờ người bệnh không thể bị kích động, tốt nhất hãy nghe theo cô ấy. Cô ấy bảo mọi người ra ngoài, mọi người cứ tạm thời ra ngoài trước đi!”
An Điềm nhìn bác sĩ rồi cuối cùng cũng gật đầu, rồi bước ra khỏi phòng bệnh với Cố Thiên Kỳ.
Bố mẹ của Khưu Doanh Doanh cũng nhìn vào Khưu Doanh Doanh bằng ánh mắt quan tâm rồi buồn bã bước ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại một mình Cao Lỗi ở lại trong phòng với Doanh Doanh.
Bên ngoài phòng bệnh, mọi người vừa rồi đang đắm chìm trong niềm vui vì Khưu Doanh Doanh đã tỉnh dậy, bây giờ đều rất buồn.
Mẹ của Khưu Doanh Doanh đi đến trước mặt bác sĩ, hỏi với giọng lo lắng: “Bác sĩ, bây giờ tình trạng Doanh Doanh như vậy, chúng ta phải làm sao? Khó khăn lắm nó mới tỉnh lại, lỡ như vì vấn đề ở mắt mà nghĩ quẩn, vậy chúng tôi phải sống thế nào đây?”
Bác sĩ cúi mặt, có vẻ rất khó xử: “Điều quan trọng nhất bây giờ là khơi thông tâm lý cho người bệnh, để cô ấy từ từ chấp nhận thực tế, không thể để cô ấy kích động như vậy mãi được.”
Trong phòng bệnh, Khưu Doanh Doanh vẫn vùng vẫy dữ dội trong vòng tay của Cao Lỗi. Cô la khóc lên: “Chú buông tôi ra, buông tôi ra!”
“Doanh Doanh, em vừa tỉnh lại, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể di chuyển lung tung. Em ngoan ngoãn nằm xuống được không?” Cao Lỗi ôm ghì lấy Khưu Doanh Doanh, nhưng không biết phải làm thế nào mới tốt.
“Không, tôi không muốn! Tôi không muốn!” Khưu Doanh Doanh lắc đầu điên cuồng. “Tôi không muốn bị mù! Tôi không muốn suốt ngày ở trong bóng tối! Trời xanh, mây trắng, và nhiều thứ khác mà mọi người đều quen mắt, tôi không thể nhìn thấy nữa, không bao giờ được nhìn thấy nữa!”