Ngô Củ cùng Tề Hầu từ trong lều đi ra, đều là một thân mồ hôi. Tuy rằng bọn họ cũng không có giúp cái gì lớn, thế nhưng đè Công tử Quý cũng vô cùng căng thẳng, chỉ lo mạnh tay sẽ hỏng, lúc này cảm giác như bị chuột rút.
Hai người đi ra, đúng dịp thấy Cử Tử cùng Quắc Công tụ lại. Hai người không biết đang nói cái gì. Ngô Củ híp mắt, cất bước đi tới.
Cử Tử cùng Quắc Công đang nói chuyện, thấy Ngô Củ đi tới vội vã ngưng lại.
Ngô Củ cười híp mắt, nhìn rất thân thiện nói:
"Cử Công, Quắc Công, vừa rồi thực sự là nguy hiểm nha."
Cử Tử cùng Quắc Công vội vã nói:
"Đúng vậy, thực sự là nguy hiểm."
Ngô Củ còn nói:
"Con hổ kia quá đáng sợ. Quả nhân tựa hồ còn nhìn thấy Cử Công cùng Quắc Công bị hổ truy đuổi, có bị thương hay không?"
Cử Tử cùng Quắc Công lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Quắc Công nói:
"À... Đúng vậy, lúc đó quá nguy hiểm. Con hổ kia thực sự đáng trách, đuổi theo Cô cùng Cử Công, là hù chết người mà."
Ngô Củ sau khi nghe xong, cười lạnh một tiếng.
Bất quá chỉ bịa đặt một câu chuyện xem ý tứ Cử Tử cùng Quắc Công mà thôi. Nào nghĩ tới hai người kia dễ dàng mắc câu.
Lúc đó Ngô Củ không thấy Cử Tử cùng Quắc Công, tất nhiên không có chuyện bị hổ truy đuổi. Cử Tử cùng Quắc Công thuận hùa theo lời Ngô Củ nói, hiển nhiên trong lòng có mờ ám.
Ngô Củ đột nhiên cười lạnh, Cử Tử cùng Quắc Công sắc mặt cứng ngắc, cũng không biết nói sai cái gì. Cả hai vội vàng nói có việc, cáo từ bỏ đi.
Ngô Củ cảm thấy chuyện này không đơn giản, liền cùng Tề Hầu đi tới lều Cơ Lãng.
Cơ Lãng từ trên lưng ngựa té xuống, bị thương khuỷu tay, bong gân cổ chân. Cơ Trịnh ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tự mình băng bó cho Cơ Lãng. Cổ chân Cơ Lãng lộ ra sưng lên một khối lớn, thoạt nhìn bị thương cũng không nhẹ. Chỗ
Khuỷu tay bị thương, đã băng bó lại, cũng không có gì đáng ngại.
Ngô Củ cùng Tề Hầu tới cửa lều, sau khi thông báo tiến vào hành lễ.
Cơ Lãng nói:
"Hai vị không cần đa lễ. Sở Vương cùng Tề Công có bị thương không?"
Tề Hầu chắp tay nói:
"Nhờ trời che chở, cũng không có bị thương."
Cơ Lãng gật gật đầu, nói:
"Như vậy cũng tốt... Không biết hai vị có chuyện gì không?"
Ngô Củ đem chuyện hổ có vết tích bị săn, còn có sự việc Cử Tử cùng Quắc Công nói một lần. Cơ Lãng nghe xong sắc mặt nhất thời lạnh đi. HunhHn786
Ngô Củ chắp tay nói:
"Bây giờ Củ cũng không có bằng chứng chỉ rõ chính là Cử Công cùng Quắc Công làm."
Cơ Lãng bình tĩnh, nói:
"Trước đó vài ngày, Cử quốc cùng Quắc quốc nhiễu loạn hội minh, quả nhân cũng đã bắt đầu nghi ngờ bọn họ. Bây giờ hai người kia càng ngày càng khả nghi."
Ngô Củ nói:
"Cử Công cùng Quắc Công chưa thành công, chắc chắn khẳng định trước khi tiến hành lại hội minh còn giở thủ đoạn khác. Mong Thiên tử cẩn thận hơn."
Cơ Lãng nói:
"Đa tạ Sở Vương báo cho. Quả nhân sẽ cẩn thận. Mặt khác, về Cử Công cùng Quắc Công cũng mong hai vị lưu tâm."
Ngô Củ cùng Tề Hầu gật đầu. Mọi người nói xong, Ngô Củ cùng Tề Hầu liền rời khỏi.
Hai người trở về lều nghỉ ngơi. Ngô Củ nhất định muốn kiểm tra Tề Hầu có bị thương không. Dù sao Tề Hầu lúc đó một mình xông tới đấu với hổ. Tề Hầu không phải là kiếm khách, hắn là quân vương, coi như công phu giỏi Ngô Củ cũng lo lắng. Dù sao đả hổ gì đó đều là trong tiểu thuyết, hoặc là truyền thuyết điểm tô cho đẹp mà thôi. Thời đại này cầm một thanh kiếm hợp kim đi đánh hổ, căn bản không tồn tại.
Tề Hầu lúc đó hành động thiếu chút hù chết Ngô Củ. Đặc biệt là Công tử Quý đã bị thương bộ dáng thực sự khủng bố.
Ngô Củ nhất định phải kiểm tra Tề Hầu. Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ sốt ruột, cũng vui vẻ cho kiểm tra. Hắn ngồi ngay ngắn ở chiếu, tay giang ra ngay ngắn, thật giống tự nguyện hiến thân.
Tề Hầu không biết dáng dấp mình gợi cảm, trong mắt Ngô Củ là bộ dạng lợn chết không sợ bỏng nước sôi. Ngô Củ lườm một cái, đi tới đem ngoại bào kéo xuống. Tề Hầu cười nhẹ nói:
"Nhị ca động tác thô bạo như vậy, nếu Cô bị thương, chẳng phải là đau chết luôn? Ngươi cần phải thương tiếc Cô mới đúng."
Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, muốn phun nước bọt, tự nhủ.
Quân thượng, ngài không biết xấu hổ!
Bất quá động tác Ngô Củ vẫn là nhẹ nhàng hơn một ít, chỉ sợ Tề Hầu thật sự có bị thương sẽ làm đau hắn.
Ngô Củ đem xiêm y Tề Hầu cởi ra, tỉ mỉ kiểm tra một chút. Tề Hầu ngồi thẳng, không sợ xấu hổ cho Ngô Củ xem tỉ mỉ thân thể. Thật sự là không có một vết thương nào cả.
Ngô Củ thật lòng bội phục Tề Hầu, rõ ràng từ sáng đến tối chỉ có biết ăn, thế nhưng võ nghệ xuất chúng, vóc người cũng không tệ. Cơ bụng của Tề Hầu rất cứng, cái này Ngô Củ đã sờ qua.
Kỳ thực Tề Hầu cũng không phải là không có làm gì. Khi còn bé Tề Hầu chịu rất nhiều khổ. Chu Triều thích trưởng không thích thứ, Tề Hầu thân là Công tử nhỏ nhất bởi vậy không được đối đãi tốt. Vì muốn nổi bật hơn mọi người, tập võ học văn cái gì hắn cũng đều phải làm. Hắn luyện thành một thân công phu, tố chất thân thể từ nhỏ đã rất tốt.
Ngô Củ kiểm tra xong, trái lại mặt đỏ, nhanh chóng mặc lại xiêm y cho Tề Hầu. Tề Hầu vào lúc này lại kêu.
"Ai ui!"
Tựa hồ hắn đặc biệt đau đớn. Ngô Củ sợ hết hồn, nói:
"Quân thượng, làm sao vậy? Nơi nào bị thương, cho ta nhìn một chút!"
Ngô Củ vô cùng căng thẳng, vội vã đỡ Tề Hầu rên rỉ không ngừng. Tề Hầu đáng thương vươn tay ra, mở lòng bàn tay cho Ngô Củ xem, nói:
"Nhị ca mau nhìn, bị thương thật nặng."
Ngô Củ cúi đầu nhìn, sững sờ là không nhìn ra chuyện gì. Cầm lấy tay Tề Hầu tỉ mỉ nhìn một chút, lúc này Ngô Củ mới nhìn ra vết thương nhỏ chưa được 1cm. Không biết bị cái gì cào, cũng không chảy máu, chỉ xước một chút da mà thôi. Ngô Củ trừng Tề Hầu. Tề Hầu nói:
"Nhị ca không thổi cho Cô sao?"
Ngô Củ vô cùng tức giận, thuận miệng nói:
"Ta trả lại cho ngươi tự liếm đó!"
Tề Hầu lập tức nóng lòng muốn thử, duỗi bàn tay tới bên miệng Ngô Củ, đặc biệt mong đợi. Ngô Củ đẩy tay hắn ra, nhanh chóng đi tới ngồi bên bàn rót chén trà, giảm bớt bối rối của mình, nói:
"Cùng Quân thượng nói chút chính sự. Cử Tử cùng Quắc Công thái độ rất rõ ràng, nói chừng chuyện Dương quốc cũng là bọn hắn làm ra. Hai quốc gia khẳng định còn có hành động khác. Họn họ đã liên tục thất bại hai lần, không biết lần thứ ba sẽ làm gì."
Tề Hầu gật gật đầu, vừa mới cười đùa vô lại, lúc này nói đến chính sự liền thu nụ cười. Hắn nhíu mày cười lạnh một tiếng, nói:
"Cử Tử cùng Quắc Công là lợn chết không sợ nước sôi. Cô lệnh người đi tăng mạnh canh phòng. An toàn hành dinh Thiên tử đã giao cho Cô cùng Trịnh Công, thời điểm đó Cô cùng Trịnh Công lại tính toán một chút."
Ngô Củ gật gật đầu.
Trịnh Bá Đột ở lều Công tử Quý chưa hề rời đi, đêm khuya cũng trông coi ở bên cạnh. Công tử Quý bởi vì mất máu quá nhiều, vẫn luôn nằm mê man. Buổi sáng hơi khá hơn một chút, hắn chậm rãi chuyển tỉnh.
Khi Công tử Quý tỉnh lại, Ngô Củ, Tề Hầu mang theo Tử Văn đến thăm. Đường Vu đang đổi thuốc cho hắn.
Công tử Quý mở mắt ra, thấy được người đổi thuốc là Đường Vu, nhất thời nghi hoặc. Hắn ngày hôm qua hình như nằm mơ. Trong mơ nhìn thấy một người vẫn luôn canh giữ ở bên giường, tỉ mỉ chu đáo lau mồ hôi cho hắn, kiểm tra vết thương của hắn. Thế nhưng hắn vừa mở mắt, cái người kia đã không thấy tăm hơi. Công tử Quý cảm thấy mình nhất định là nằm mơ, không thì tại sao lại mơ tới người đó chăm sóc cho mình. Đúng là không thể nào.
Ngô Củ thấy hắn tỉnh rồi, lập tức nói:
"Thiếu Sư cảm giác thế nào rồi?"
Công tử Quý lắc lắc đầu, nói:
"Không sao rồi."
Chỉ là mất máu không thể nhất thời có thể bù đắp. Thời đại này cũng không có truyền máu, Ngô Củ hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác đó, trước đây cũng từng mất máu.
Công tử Quý vẫn rất suy yếu, nói chuyện không có khí lực gì, tỉnh một chốc lại không chống đỡ được. Tử Văn đặc biệt hiểu chuyện, đưa tới một chén nước ấm đút cho Công tử Quý uống. Công tử Quý cười, nói:
"Đa tạ Vương tử."
Tử Văn nói:
"Sư phó nghỉ ngơi."
Bọn họ đang thăm viếng Công tử Quý, kết quả mành lều nâng lên. Một người nam tử mặc áo choàng đen xuất hiện ở cửa lều. Người kia thân hình cao lớn không còn trẻ, đã có râu, thoạt nhìn rất phong độ.
Mọi người quay đầu nhìn thấy Trịnh Bá Đột. Hắn không đi vào trong, mà là nói:
"Sở Vương, Tề Công, Thiên tử cho mời, tựa hồ có việc quan trọng."
Ngô Củ cùng Tề Hầu vội vã liền đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài. Ngô Củ dặn Đường Vu chăm sóc cho Công tử Quý.
Trịnh Bá chờ Ngô Củ cùng Tề Hầu đi ra, bản thân cũng phải đi. Kết quả vào lúc này liền nghe Công tử Quý nói chuyện.
"Cám ơn ngươi chăm sóc ta. Ngày hôm qua cũng khổ cực ngươi một buổi tối không nghỉ ngơi?"
Đường Vu ngẩng đầu lên, rất bình tĩnh nhìn Công tử Quý, lập tức nói:
"Thiếu Sư khả năng nhận lầm người. Đường Nhi chỉ là phụ trách đổi thuốc. Tối hôm qua người luôn chăm sóc Thiếu Sư là Trịnh Công."
Hắn vừa nói như thế, Công tử Quý kinh ngạc ngẩng đầu lên. Trịnh Bá còn chưa kịp rời đi, nghe Đường Vu nói, quay đầu nhìn lại vừa vặn đối mặt Công tử Quý.
Trịnh Bá vẻ mặt không tự nhiên giơ tay lên sờ râu của mình, lập tức nói:
"Thuận tiện mà thôi."
Hắn nói, nhanh chóng thả mành lều xuống.
"Rầm!"
Công tử Quý giật mình còn chưa có phục hồi tinh thần lại. Đường Vu nhàn nhạt nói:
"Đường Nhi không biết Trịnh Công cùng Thiếu Sư có hiểu lầm gì. Bất quá hôm qua sau khi Thiếu Sư bị thương, Trịnh Công một đường giữ chặt vết thương, ôm Thiếu Sư trở về. Tối hôm qua Trịnh Công cũng chăm sóc Thiếu Sư một buổi tối. Theo Đường Nhi nhìn thấy... Hẳn là cũng không có gì lớn đâu."
Công tử Quý càng giật mình, thật lâu chưa lấy lại bình tỉnh. Đường Vu băng bó cẩn thận vết thương, nói:
"Thiếu Sư nghỉ ngơi trước, Đường Nhi đi kiếm chút nước ấm đến lau mồ hôi cho Thiếu Sư."
Mành lều lần thứ hai thả xuống, Công tử Quý lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Đường Vu nói tối hôm qua người bận rộn bên giường hắn chính là Trịnh Đột. Công tử Quý có chút không dám tin tưởng. Dù sao bởi vì hắn khiến Trịnh Đột chịu nhục nhã rất lớn, trên người vết thương đầy rẫy. Những vết sẹo kia không phải chiến công, mà là sỉ nhục, khiến chư hầu cười nhạo. Cả khanh đại phu Trịnh quốc cũng cảm thấy Trịnh Đột không xứng làm quốc quân.
Trịnh Đột cũng bởi vì như vậy canh cánh trong lòng, vô cùng hung bạo. Công tử Quý rất khó tưởng tượng Trịnh Đột vì sao phải chăm sóc cho mình.
Ngô Củ cùng Tề Hầu đi ra khỏi lều Công tử Quý, Trịnh Bá rất nhanh cũng đến, ba người đi vào mộ phủ. Mộ phủ là nơi thương nghị chuyện trọng đại, Cơ Lãng không ở lều của mình, trái lại ở mộ phủ, tất nhiên là có chuyện lớn.
Bọn họ đi vào, lập tức phát hiện không giống bình thường. Bởi vì trong mộ phủ có mặt đầy đủ các chư hầu ngồi chỉnh tề.
Cơ Lãng thấy bọn họ tiến vào, liền nói:
"Chư vị mời ngồi."
Ngô Củ, Tề Hầu cùng Trịnh Bá ngồi xuống, Cơ Lãng liền nói:
"Hôm nay mời các vị Công Hầu lại đây chính là có một việc gấp."
Hắn nói, còn nói:
"Vừa mới xảy ra, Quả nhân tiếp nhận cấp báo từ Hổ Lao quan, nói là Lộ Tử quốc phái tới sứ thần, đang ở cửa khẩu, xin bái kiến. Không biết ý các vị ra sao?"
Mọi người vừa nghe liền ồn ào, tất cả mọi người rất kinh ngạc.
Vì sao kinh ngạc?
Vậy phải nói tới Lộ Tử quốc.
Lộ Tử quốc cũng không phải là Chu Triều phong quốc, mà là quốc gia lân cận. Lộ Tử quốc cùng sát bên Tấn quốc, bên bờ bắc Hoàng Hà, cũng là phía bắc Hổ Lao quan. Bởi vì cách rất gần gần, Lộ Tử quốc cùng Tấn quốc quanh năm như nước với lửa.
Đừng thấy Tấn quốc địa bàn rộng, binh lực cũng mạnh, nhưng không có biện pháp với Lộ Tử quốc. Bởi vì Lộ Tử quốc là bộ phận người Địch mạnh nhất.
Tuy rằng Lộ Tử quốc là quốc gia độc lập, thế nhưng mấy đời Chu Thiên tử muốn bắt bọn họ quy thuận đều không có biện pháp. Lộ Tử quốc cũng sinh tồn lâu dài, hơn nữa càng ngày càng mạnh mẽ.
Lộ Tử quốc là người Địch, bọn họ dũng mãnh thiện chiến, luôn đối đầu cùng Chu quốc. Bây giờ lại đột nhiên phái sứ thần tới, hơn nữa còn đang trong lúc hội minh, mọi người làm sao có thể không kinh ngạc? Ai cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, e sợ có trò lừa.
Trong mắt người Địch, người Chu quốc là giả dối. Trong mắt người Chu quốc, người Địch là hung hãn. Hai bên nhìn không vừa mắt nhau.
Sứ thần Lộ Tử quốc đã ở tại cửa Hổ Lao quan, nếu cho vào buổi tối liền có mặt tại hành dinh.
Trịnh Bá thu được cấp báo từ Hổ Lao quan, lập tức báo cáo cho Thiên tử, lúc này giải thích.
"Dựa theo sứ thần Lộ Tử quốc nói, bọn họ lần này tới là cầu hòa."
Mọi người càng ngờ vực. Bây giờ Lộ Tử quốc đang thời kỳ mạnh mẽ, vì sao đột nhiên muốn đàm phán cùng bọn họ? Chuyện này thực sự nói không thông.
Ngô Củ nhíu nhíu mày, nói:
"Xin hỏi Trịnh Công, quan viên Hổ Lao quan có báo cáo sứ thần Lộ Tử quốc dẫn theo bao nhiêu người không?"
Trịnh Bá chắp tay nói:
"Xác thực có báo cáo. Tổng cộng chỉ có hai mươi người, ba con ngựa, không có xe cùng đồ quân nhu."
Mọi người vừa nghe liền nhìn nhau. Tổng cộng hai mươi người, hơn nữa chỉ có ba con ngựa, không có xe đồ quân nhu, vậy không có cách nào giấu thứ gì, gọng gàng đơn giản.
Cơ Lãng nói:
"Chư vị có chỗ không biết, sứ thần Lộ Tử quốc chính là quốc tướng Phong Thư."
Sự kiện kinh ngạc liên tiếp.
Phong Thư có thể nói là cùng cấp bậc Tế Trọng năm đó ở Trịnh quốc. Phong Thư chính là quan có vị trí cao nhất ở Lộ Tử quốc, quyền khuynh triều chính, ngay cả quốc quân Lộ Tử quốc cũng phải sợ hắn.
Đệ nhất quyền thần Lộ Tử quốc chỉ mang theo mười chín người cùng ba con ngựa tới cửa Hổ Lao quan, muốn bái kiến cầu hoà.
Mọi người cau mày, Tề Hầu nói:
"Chu quốc chính là đại quốc mênh mông, nếu có sứ thần đến cửa mà không gặp, e sợ bị người cười nhạo."
Ngô Củ gật gật đầu, quả thật là như vậy. Đặc biệt là đoàn sứ thần Lộ Tử quốc chỉ có hai mươi người. Thế nhưng mọi người cũng sợ có trò lừa, vì vậy Cơ Lãng liền lệnh Tề Hầu và Trịnh Bá đi bố trí binh mã, chuẩn bị nghênh tiếp đoàn sứ thần Lộ Tử quốc.
Cùng lúc đó còn phải bố trí tiệc tiếp đãi. Lúc này sắp đến trưa, bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột cần mất nửa ngày chuẩn bị, thời điểm đó vừa vặn dùng tiệc tối.
Mọi người lập tức đi làm. Tề Hầu vội vã cùng Trịnh Bá đi chỉnh lý quân đội, miễn cho Lộ Tử quốc có trò lừa. HunhHn786
Hoàng hôn, đội ngũ sứ thần Lộ Tử quốc đã tới rồi. Tổng cộng hai mươi người, ba người cưỡi ngựa, những binh lính chạy bộ. Chỉ nửa ngày mà người ngựa đều đã chạy tới, cho thấy thể lực của những người này không thể khinh thường.
Đội ngũ rất đơn giản, dẫn đầu là nam nhân xiêm y màu đỏ ngồi trên lưng ngựa. Người Địch là chủng tộc điển hình sùng bái màu đỏ. Quan bào kỳ thực chính là màu đỏ, binh lính đi theo cũng là một thân giáp màu đỏ sậm, chẳng hề như Chu quốc trọng màu đen.
Người dẫn đầu chính là Phong Thư, đệ nhất quyền thần Lộ Tử quốc. Phong Thư còn trẻ tuổi. Phong gia ở Lộ Tử quốc rất có danh tiếng, truyền tới đời này, Phong Thư rất có tài hoa. Hơn nữa hắn lòng dạ khó lường, thu phục toàn bộ Lộ Tử quốc, cai quản như là nhà của hắn, cả quốc quân cũng phải xem sắc mặt Phong Thư.
Phong Thư khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, vẻ mặt nghiêm khắc, mặc y phục đỏ, mang đai lưng màu trắng, đầu đội ngọc quan đỏ.
Trang phục Lộ Tử quốc kỳ thực không khác biệt người Chu quốc lắm. Mặc dù trong mắt người Chu quốc, người Địch đều là man rợ, bất quá bây giờ Lộ Tử quốc đã bị ảnh hưởng văn hóa Chu không ít, cũng không phải là man rợ như mọi người tưởng tượng.
Đặc biệt là quốc tướng Phong Thư dáng dấp nhã nhặn, bất quá vẻ mặt có chút nghiêm khắc, cười lên có chút hung tàn.
Phong Thư đi đến cửa hành dinh. Cơ Lãng là Thiên tử, không thể nghênh tiếp. Trịnh Bá thân là chủ nhà. Ngô Củ chính là Sở Vương tước vị cao nhất. Tề Hầu nắm toàn bộ thủ vệ. Bởi vậy Ngô Củ, Tề Hầu cùng Trịnh Bá tới đón tiếp.
Ba người đều là một thân màu đen, đứng ở cửa hành dinh, phía sau là đại đội binh lính, phảng phất như muốn thị uy, muốn người Lộ Tử quốc kinh sợ.
Đại quân Chu quốc đối đầu hai mươi người Lộ Tử quốc, tỉ lệ chênh lệch quá xa. Phong Thư xuống ngựa, chấp tay chào ba người Chu quốc. Trên tay hắn là mao lễ nhìn rất ra dáng, một thân một mình đi tới, cười híp mắt nói:
"Sở Vương, Tề Công, Trịnh Công, ngoại thần Phong Thư xin bái kiến."
Ba người nghe Phong Thư nói chuyện, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ có một chút kinh ngạc. Bởi vì Phong Thư là người Lộ Tử quốc lại nói tiếng Chu quốc khá là lưu loát, chỉ là mang theo chút khẩu âm thôi. Hơn nữa Phong Thư chưa từng tới Chu quốc, lại nhận rõ ba người bọn họ, cũng không có sai lệch ai.
Ngô Củ nhíu mày, đối với Phong Thư chắp tay nói:
"Nghe danh đại phu Lộ Tử quốc đã lâu, bây giờ mới gặp, đúng là không sai."
Phong Thư cười cười, nói:
"Sở Vương nói quá lời. Sở Vương là một nhân tài, quả nhiên là phong độ Vương giả. Phong Thư ngưỡng mộ, cũng cảm thấy xấu hổ, thực sự không đất dung thân."
Tài ăn nói của Phong Thư rất tốt.
Phong Thư cười, còn nói:
"Hôm nay Phong Thư phụng mệnh quốc quân đi sứ. Vì biểu hiện thành ý, cũng không có mang đến nhiều người. Kính xin các vị bao dung."
Hắn nói, quay đầu nói một câu gì đó với binh lính sau lưng. Lập tức tất cả đều tháo binh khí trên người thả xuống, sau đó bước lui sang bên đứng chỉnh tề lập.
Mọi người thấy đoàn sứ thần Lộ Tử quốc biểu đạt thành ý, đem binh khí tháo xuống mới đi vào trại. Cả Ngô Củ cũng không hiểu nổi Phong Thư là có ý gì.
Lẽ nào thật sự là tới cầu hoà? Nếu thật là đến cầu hoà, hà tất tìm thời cơ này.
Mọi người dẫn Phong Thư đi vào hành dinh, rất mau tới mộ phủ.
Trong mộ phủ đã bày tiệc. Cơ Lãng thân là Thiên tử ngồi ở vị trí chủ trì, nhìn thấy bọn họ tiến vào, cười híp mắt nói:
"Sứ thần Lộ quốc."
Phong Thư cung kính giơ mao lễ, cười nói:
"Phong Thư bái kiến Thiên tử."
Phong Thư nói, còn quỳ xuống hành đại lễ bái kiến. Các chư hầu đều hai mặt nhìn nhau.
Cơ Lãng cười cười, nói:
"Sứ thần Lộ quốc là ngoại thần, hà tất hành lễ lớn như vậy?"
Phong Thư quỳ trên mặt đất chưa đứng dậy, nói:
"Thực không dám giấu giếm, Phong Thư lần này đến đây là muốn cầu cạnh Thiên tử, bởi vậy nhất định phải hành đại lễ."
Có chuyện nhờ? Khó trách khách khí như thế.
Cơ Lãng nói:
"Ồ? Không biết là cầu cái gì? Nếu Quả nhân có thể giúp được việc khó khăn, tất nhiên sẽ hỗ trợ. Sứ thần Lộ quốc sứ đứng dậy đi."
Phong Thư lúc này mới đứng lên, đến chỗ ngồi, nói:
"Thực không dám giấu giếm, Phong Thư nghe nói Chu quốc y thuật hơn người. Đặc biệt là Sở Vương dưới trướng có một vị gọi là Đường Vu, thiếu niên y thuật đặt tới đỉnh cao. Bởi vậy Phong Thư khẩn cầu Thiên tử cùng Sở Vương, cho mời y sư đến trị bệnh cho quốc quân ta."
Cơ Lãng nhíu mày nói:
"Xin hỏi sứ thần, lệnh quốc quân bị bệnh gì?"
Phong Thư nói:
"Ngày trước quốc quân đi săn, không cẩn thận bị thú hoang quào trầy đôi mắt, cứ thế mắt không thể thấy. Y sư cùng phù thủy nước ta đều không thể trị liệu. Cho nên bất đắc dĩ mới nghĩ tới đi sứ Chu Triều, xin Thiên tử ra tay giúp đỡ."
Hắn nói, còn nói:
"Nếu Thiên tử có thể chữa khỏi bệnh cho quốc quân ta, Lộ quốc nguyện quy hàng Thiên tử, cầu vạn năm tốt."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, các chư hầu đều có chút kinh ngạc nhìn Phong Thư. Phải biết rằng Lộ Tử quốc là quốc gia mạnh mẽ trong những quốc gia người Xích Địch, liên tục phát triển khiến bọn họ hết cách rồi. Nhất định phải dùng phương thức liên hệ song phương bang giao, nhưng mà Lộ Tử quốc lại dự định quy hàng Thiên tử.
Cơ Lãng nghe, tựa hồ có hơi động lòng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ngô Củ cùng Tề Hầu. Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng nghe được, đều cảm thấy nếu Lộ Tử quốc có thể quy hàng, quả thật là chuyện tốt. Vào lúc này quy hàng cũng có thể biểu lộ ra Chu quốc có uy lực, giảm bớt ảnh hưởng xấu của việc Dương quốc quy thuận Khuyển Nhung.
Bất quá Ngô Củ vẫn cảm thấy, Lộ Tử quốc mạnh mẽ như vậy, đột nhiên có ý quy hàng, hơn nữa còn là ở thời điểm này tựa hồ có hơi kỳ quái.
Mọi người nhất thời đều không nói gì, Phong Thư chắp tay nói:
"Vì biểu lộ thành ý, không quản có thể chữa khỏi cho quốc quân ta hay không, chỉ cần Thiên tử đáp ứng cứu trị, nước ta sẽ đem dâng lượng lớn vàng bạc chiến mã. Bây giờ đội ngũ chở vàng bạc chiến mã đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa đến Hổ Lao quan."
Cơ Lãng vừa liếc nhìn Ngô Củ cùng Tề Hầu, liền cười nói:
"Sứ thần Lộ quốc một đường bôn ba mệt nhọc, trước tiên đi vào lều nghỉ ngơi. Chuyện như thế này, Quả nhân phải cùng chư vị Công Hầu thương nghị, sẽ báo lại cho sứ thần sau."
Phong Thư cũng không có cưỡng cầu, mà là cung kính chắp tay nói:
"Tạ ơn Thiên tử."
Phong Thư nói xong cũng lui ra, được tự người dẫn đi đến lều. Hắn vừa ra khỏi mộ phủ, trong mộ phủ cơ hồ nổ tung, mọi người lập tức thảo luận.
Cơ Lãng ngồi nhìn mọi người, nói:
"Các vị cũng nghe thấy được, tất cả mọi người có ý kiến gì, cứ việc nói."
Vào lúc này Cử Tử không thể chờ đợi được nữa đứng lên, nói:
"Thiên tử, đây là chuyện tốt. Lộ Tử quốc chính là quốc gia mạnh mẽ nhất của người Địch. Nếu như có thể quy thuận triều ta, lợi lớn mà không hại."
Cử Tử nói như vậy, Quắc Công lập khắc nói:
"Đúng đấy, Thiên tử ngài ngẫm lại xem, nếu Lộ quốc quy thuận chúng ta, tin này vừa truyền ra các quốc gia khác tất nhiên đều sẽ sợ uy nghiêm Chu quốc. Thời điểm đó sẽ có quốc gia đến quy thuận đếm không xuể."
Mọi người nghe Cử Tử cùng Quắc Công nói như vậy, đều cảm thấy có lý. Nếu Lộ Tử quốc có thể quy thuận, đó là vinh quang biết bao, tuyệt đối rất có thể diện. Còn nữa, bây giờ Cơ Lãng mới vừa đăng cơ, phải làm được chuyện tốt mới có thể khiến cho chư hầu cùng Khanh đại phu thuận theo. Trước mắt là một cơ hội tốt.
Tuy rằng xác thực lợi ích rất nhiều, thế nhưng Ngô Củ nhíu nhíu mày, chắp tay nói:
"Thế nhưng Lộ quốc cùng Chu quốc luôn luôn bất hòa. Nếu như Phong Thư thật ra là mượn cớ, muốn một cơ hội vượt qua Hổ Lao quan, đến đánh lén hành dinh, vậy phải như thế nào?"
Vừa nghe như thế, mọi người lập tức liền ồn ào lên. Ngô Củ nói cũng có lý.
Hổ Lao quan vẫn là nơi hiểm yếu, vùng giao tranh. Không chỉ là thời kỳ Tam Quốc sau này, tại thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, Hổ Lao quan cũng là vị trí các nước tranh đoạt.
Hổ Lao quan vô cùng kiên cố, mặt phía bắc lân cận Hoàng Hà. Hoàng Hà chính là một phòng tuyến tự nhiên. Tại niên đại này, muốn qua sông lớn rất khó khăn, dù sao cũng không có cầu, cũng không có đường hầm, qua sông đều là dựa vào sức lực để hoàn thành.
Lộ Tử quốc xâm phạm chủ yếu ở Tấn quốc, rất ít chạy đến phía nam Hoàng Hà bởi vì khó vượt qua cửa ải hiểm trở.
Hoàng Hà đã ngăn chặn Lộ Tử quốc xuống phía nam. Hơn nữa Hổ Lao quan kiên cố, khó vượt qua. Đây là cửa ải có lá chắn thiên nhiên với hẻm núi uốn lượn lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến người Lộ Tử quốc rất khó tiến vào Hổ Lao, khó giống như lên trời.
Bởi vậy nếu người Lộ Tử quốc muốn nhân cơ hội đánh lén, biện pháp tốt nhất là người Chu quốc tự mình mở cửa Hổ Lao quan để bọn họ danh chính ngôn thuận tiến vào.
Chỉ cần đội ngũ Lộ Tử quốc đưa vàng bạc ngựa chiến có khác thường, thời điểm đó đánh binh lính Chu quốc bất ngờ. Hành dinh cách Hổ Lao quan chỉ nửa ngày, người Lộ Tử quốc có thể lao thẳng tới. Thiên tử bị bắt làm tù binh là điều chắc chắn, còn có các chư hầu. Nơi này nhiều chư hầu, nếu người Lộ Tử quốc thật sự có ý xấu, khả năng sẽ bắt hết làm tù binh.
Ngô Củ nói như vậy cũng không phải không có lý. Mọi thứ đều từ trong mộng đẹp tỉnh lại, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Cử Tử vừa nghe, vội vàng hướng Ngô Củ nói:
"Lộ quốc cố ý mang vàng bạc ngựa chiến đến chỉ là vì cần trị bệnh, điều kiện cũng hợp tình hợp lý. Sở Vương hà tất lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?"
Quắc Công tức khắc cũng nói:
"Thưa Thiên tử, sứ thần Lộ Tử quốc rất có thành ý. Huống hồ quốc quân bọn họ đôi mắt không thấy, mà dân Lộ Tử quốc vốn chưa khai hóa, tất nhiên không có y quan y thuật cao minh. Nếu Thiên tử thật sự có nghi vấn, không bằng cho thám tử đi tra xét, xem quốc quân Lộ Tử quốc đến cùng có nhìn thấy hay không, chẳng phải sẽ rõ? Hà tất ở đây nghe người khác ngờ vực."
Cử Tử cùng Quắc Công hiển nhiên nhằm vào Ngô Củ. Tề Hầu híp mắt lại, mới vừa muốn nói chuyện, liền bị Ngô Củ ngăn cản. Ngô Củ nhìn hắn lắc lắc đầu. Tề Hầu không biết Ngô Củ vì sao ngăn mình.
Cơ Lãng nhíu nhíu mày, nói:
"Chư vị nói đều có lý. Như vậy đi, Quả nhân trước tiên hạ lệnh tiếp đãi sứ thần Lộ Tử quốc, sau đó phái người bí mật đi tra xét xem quốc quân Lộ Tử quốc đến cùng có bị gì hay không."
Kết quả thảo luận dường như giống Cử Tử cùng Quắc Công hi vọng. Cơ Lãng tạm thời ổn định sứ thần Lộ Tử quốc, sau đó lệnh người đi thăm dò sự tình Lộ Tử quốc.
Nếu tra xét kết quả là đúng, như vậy Cơ Lãng tuyệt đối vui vẻ tiếp thu Lộ Tử quốc quy hàng.
Mọi người rất nhanh liền tản đi. Ngô Củ cùng Tề Hầu từ trong mộ phủ đi ra, Tề Hầu nói:
"Nhị ca, ngươi vừa rồi vì sao ngăn cản Cô?"
Ngô Củ cùng Tề Hầu đi về lều của mình, Ngô Củ lúc này mới nói:
"Cử Tử cùng Quắc Công nhất trí đồng ý Lộ Tử quốc quy hàng, hơn nữa còn không thể chờ đợi được nữa. Củ cảm thấy việc này kỳ lạ..."
Tề Hầu chuyển động con ngươi, nói:
"Ý của Nhị ca..."
Ngô Củ cười, nói:
"Không chừng là Cử Tử cùng Quắc Công giở thủ đoạn lần thứ ba. Thiên tử đã phái thám tử đi tra xét quốc quân Lộ Tử quốc. Củ nghĩ Quân thượng cũng nên cho người đi thăm dò Cử Tử cùng Quắc Công, có thể sẽ thu kết quả."
Tề Hầu gật gật đầu, nói:
"Vẫn là Nhị ca nghĩ chu đáo."
Ngô Củ nói:
"Việc này cẩn thận mới tốt, tuyệt đối đừng để Cử Tử cùng Quắc Công phát hiện. Bây giờ hai người kia ở mộ phủ chiếm được thuận lợi, khẳng định liền vênh vang đắc ý. Bọn họ vênh vang đắc ý, như vậy mới dễ dàng lộ ra sơ sót."
Tề Hầu dặn dò người đi điều tra. Ngô Củ cũng gọi Phàn Sùng đi thăm dò chuyện này.
Cơ Lãng trước tiên trấn an sứ thần Phong Thư Lộ Tử quốc. Phong Thư sau khi đến vẫn luôn rất an phận, cũng không làm gì, ở trong lều nghỉ ngơi. Nếu tình cờ gặp phải người khác cũng là một mực cung kính.
Mấy ngày sau, thám tử Cơ Lãng phái đi đã trở lại. Đồng thời người Phàn Sùng phái đi cũng quay về rồi. Kết quả hai bên thu được đều như nhau, quốc quân Lộ Tử quốc bị thương không nhìn thấy giống lời Phong Thư nói.
Trước đó vài ngày, quốc quân Lộ Tử quốc đi săn, thế nhưng không cẩn thận bị thú hoang quào trầy đôi mắt, hiện tại không thể nhìn thấy. Lộ Tử quốc tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, cũng không quá phát triển, vẫn luôn sùng bái vu thuật. Thế nhưng vu thuật không thể giải quyết vấn đề của quốc quân Lộ Tử quốc. Bởi vậy chúng thần sau khi thương nghị, mới cầu xin quốc tướng Phong Thư dẫn theo nhóm sứ thần đến Chu quốc cầu hoà.
Tất cả tựa hồ vô cùng bình thường. Phong Thư hoàn toàn là vì quốc quân. Lộ Tử quốc cũng là vạn bất đắc dĩ mới lựa chọn quy hàng.
Nhưng mà Phàn Sùng cũng nghe được những lời nói khác. Phàn Sùng chắp tay nói:
"Bất quá trong Lộ Tử quốc còn lưu truyền lời đồn khác."
Ngô Củ nói:
"Là cái gì?"
Phàn Sùng nói:
"Phong Thư tại Lộ Tử quốc quyền khuynh triều chính. Sùng không biết có phải do đối thủ cố ý thêu dệt hay là xác thực có việc này. Có một lời đồn nói mắt quốc quân Lộ Tử quốc kỳ thực cũng không phải là thú hoang quào trầy, mà là thời điểm săn thú bị Phong Thư bắn mù..."
Ngô Củ cùng Tề Hầu vừa nghe, kinh ngạc nói:
"Bắn mù?"
Bởi vì trước mắt vẫn là thời kỳ đầu Xuân Thu, lễ nghĩa tuy rằng tan vỡ, thế nhưng cũng không có lộ ra bên ngoài. Nếu có người phạm thượng làm loạn, nhất định phải bị trừng phạt. Bất kể là vi phạm lễ nghĩa, đạo đức hay hành hung bắt cóc, đều sẽ bị xử phạt như nhau. Chuyện trắng trợn bắn mù mắt quốc quân, khiến người nghe cảm thấy sợ nổi da gà.
Phàn Sùng gật gật đầu, nói:
"Thật sự có chuyện này, bất quá Sùng không biết thực hư."
Ngô Củ híp mắt, cảm giác Phong Thư không đơn giản. Nếu Phong Thư thật sự bắn mù mắt quốc quân, rồi lại chạy đi xin chữa trị, đúng là bụng dạ khó lường. Băn khoăn của Ngô Củ lúc trước rất có thể sẽ biến thành sự thực.
Tề Hầu nói:
"Hôm nay thám tử Thiên tử phái đi đã trở về, hơn nữa xác nhận lời Phong Thư nói. Bất kể nói thế nào, quốc quân Lộ Tử quốc cũng đã bị thương mắt. Cử Tử cùng Quắc Công sẽ thuyết phục Thiên tử chấp nhận Lộ Tử quốc quy hàng. Chúng ta nhất định phải có chuẩn bị."
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Chính là không biết Cử quốc cùng Quắc quốc có thể làm gì?"
Bọn họ đang nói chuyện, Triển Hùng đột nhiên từ bên ngoài đi vào. Lúc tiến vào hắn vô cùng vội vàng, nói:
"Nhị ca, Tam ca, Cử quốc cùng Quắc quốc đang lặng lẽ điều động binh trú ngoài hành dinh."
Triển Hùng đến đúng lúc, Ngô Củ cùng Tề Hầu vừa nghe, nhất thời tin giả định thứ hai tám phần. Nếu như không phải Cử Tử và Quắc Công liên kết với Phong Thư Lộ Tử quốc, vì sao ở vào thời điểm này muốn điều động binh?
Ngô Củ híp mắt, nói:
"Xem ra Cử Tử cùng Quắc Công thật không thể sống yên ổn."
Tề Hầu nói:
"Ngươi tiếp tục đi giám sát Cử quốc cùng Quắc quốc."
Bởi vì Phong Thư nói không sai, quốc quân Lộ Tử quốc xác thực không nhìn thấy, cần chữa trị. Cơ Lãng liền tiếp nhận thỉnh cầu của Phong Thư, quyết định trị liệu đôi mắt cho quốc quân Lộ Tử quốc, đồng thời chiêu đãi Phong Thư.
Phong Thư cũng cho người đem tin tức mang về Lộ Tử quốc. Đội ngũ áp giải vàng bạc ngựa chiến cũng khởi hành, chẳng mấy chốc sẽ đến Hổ Lao quan, chuẩn bị đưa vào Chu quốc.
Thiên tử mở tiệc đãi sứ thần Phong Thư vào hoàng hôn ngày kế tiếp. Đội ngũ đưa lễ vật Lộ Tử quốc vừa vặn buổi trưa ngày kế tiếp cũng có thể qua Hổ Lao quan, thời điểm tổ chức tiệc liền có thể đến hành dinh.
Cùng lúc đó, binh lính Cử quốc cùng Quắc quốc có điều động mới. Ngô Củ cảm thấy những chuyện này quá trùng hợp. Rất có thể là Cử Tử và Quắc Công cùng Phong Thư là trong ứng ngoài hợp, muốn thừa dịp yến tiệc Thiên tử cùng chư hầu không hề đề phòng đại sát một trận.
Nếu trong đội ngũ chở lễ vật tiến vào Hổ Lao quan có cất giấu binh khí, chờ qua cửa Hổ Lao quan, chỉ nửa ngày đã đến hành dinh. Đội quân Lộ Tử quốc có thể đánh tới. Hơn nữa Cử quốc cùng Quắc quốc vốn trú binh ngoài hành dinh. Tuy rằng ba đội binh mã chia ra đều không mạnh, thế nhưng hợp tác cùng nhau cũng không yếu.
Bên trong hành dinh các chư hầu không có phòng bị, thời điểm đó trở tay không kịp, tất nhiên hoàn toàn đại loạn. Thiên tử cùng chư hầu đều thành tù binh là điều chắc chắn.
Ngô Củ híp mắt nói:
"Sự tình Hổ Lao quan, chúng ta cần gặp Thiên tử cùng Trịnh Công nói rõ. Còn Quắc quốc cùng Cử quốc không đáng sợ."
Tề Hầu nhíu mày, nói:
"Binh mã Quắc quốc cùng Cử quốc tuy rằng không nhiều, thế nhưng tụ lại cũng có năm sáu ngàn. Nếu thật sự tới vây quanh hành dinh, cũng không thể khinh thường. Nhị ca có diệu kế gì?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Diệu kế tất nhiên có..."
Ngô Củ đối với Đường Vu đứng ở phía sau ngoắc ngoắc ngón tay trỏ.
Đường Vu đang đứng hầu, không nghĩ tới Ngô Củ đột nhiên cười híp ngoắc ngoắc ngón tay. Đường Vu lập tức cảm giác được Tề Hầu nhìn mình chằm chằm, nhất thời áp lực rất lớn.
Ngô Củ thấy Đường Vu bất động, liền nói:
"Đường Nhi lại đây. Quả nhân có lời nói cùng ngươi."
Đường Vu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi tới, cung kính nói:
"Vương thượng có dặn dò gì?"
Đường Vu tuy rằng đi tới, thế nhưng cũng không có đến quá gần, vẫn duy trì một khoảng cách. Tề Hầu nhìn chằm chằm hai người. Thật giống Đường Vu đến gần một chút, liền giống Đại Bạch nhào tới cắn người.
Ngô Củ sờ cằm, nhíu mày cười nói:
"Đường Nhi, Quả nhân hỏi ngươi, ngươi có bả đậu không?"
Đường Vu ngờ vực nói:
"Bả đậu?"
Ngô Củ nói:
"Chính là loại thuốc ăn vào khiến người ta đi tả không ngừng, trộn vào bên trong thức ăn cũng không mùi vị gì."
Mí mắt Đường Vu giật giật, nói:
"Có thì có, không biết Vương thượng phải làm gì?"
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Ừm... Quả nhân có chỗ dùng."
Ngày mai buổi trưa, sứ thần Lộ Tử quốc muốn đến Hổ Lao quan. Ngô Củ thừa dịp Đường Vu đi bào chế thuốc xổ cùng Tề Hầu đi gặp Thiên tử, sau đó tìm Trịnh Bá.
Trịnh Bá rất hợp tác, cho Phàn Sùng cùng Bành Trọng Sảng lệnh bài. Mọi người thương lượng đối sách xong, Ngô Củ liền cùng Tề Hầu trở về lều.
Thời điểm Ngô Củ trở lại, Đường Vu đã chuẩn bị đủ thuốc xổ Ngô Củ muốn. Thuốc xổ dạng bột không mùi vị gì.
Đường Vu nói:
"Bất quá thuốc này phải ăn đủ lượng. Nếu như không đủ lượng, căn bản không có tác dụng gì."
Ngô Củ sờ cằm cười cười, nói:
"Đủ lượng? Không phải là ăn nhiều hơn một chút sao? Cái này không thành vấn đề."
Tề Hầu nghe bọn họ thảo luận cảm thấy có chút đau đầu.
Ai sẽ tự mình ăn thuốc xổ, còn ăn đủ lượng. Không biết Nhị ca nghĩ đến trò gì!
Ngô Củ cầm thuốc xổ của Đường Vu liền ra khỏi lều. Tề Hầu theo ở phía sau, Ngô Củ lại nói:
"Quân thượng chớ đi cùng. Củ đi đến chỗ nấu cơm."
Đôi mắt Tề Hầu lập tức sáng ngời, nói:
"Nhị ca định làm món ngon gì? Ngươi sao biết Cô đói bụng?"
Ngô Củ thần bí cười cười, nói:
"Làm xong Quân thượng liền biết."
Ngô Củ nói liền đi, Tề Hầu đắc ý trở về lều. Đường Vu đổ mồ hôi lạnh cùng Tề Hầu trở về lều. Hắn thầm nghĩ, rõ ràng Vương thượng cầm thuốc xổ đi, còn nói đi chỗ nấu ăn. Đường Vu có một loại dự cảm xấu.
Tề Hầu đợi không bao lâu. Lần này Ngô Củ làm đồ ăn đặc biệt nhanh. Rất nhanh liền mang một cái bát lớn trở về, thoạt nhìn chỉ có một món ăn đơn sơ. Bất quá Tề Hầu chưa bao giờ ngại đơn sơ, bởi vì Nhị ca làm cái gì cũng ăn ngon.
Mỹ vị nhân gian!
Ngô Củ đem cái bát đặt lên bàn, không có cái nắp. Tề Hầu ló đầu nhìn. Một bát cơm. Bất quá cơm là màu nâu vàng, cũng không phải trắng. Bên trong cơm xen lẫn trứng gà cùng thịt thái hạt lựu, còn có nấm.
Mặc dù chỉ là cơm chiên, thế nhưng thơm nức. Tề Hầu không nhịn được cầm lấy muỗng múc một muỗng đặt ở trong miệng. Cơm có vị mặn giòn tan, thịt nấm măng thái hạt lựu cũng vô cùng tươi ngon. Cơm này đưa vào trong miệng ăn có cảm giác rất thỏa mãn.
Ngô Củ cười nói:
"Quân thượng, cơm chiên nước tương ăn ngon không?"
Tề Hầu vừa ăn vừa gật đầu, nói:
"Ừ ừ... Ăn ngon! Ăn ngon! Nhị ca ăn ngon nhất rồi!"
Ngô Củ nghe hắn nói như vậy, liền nói:
"Vậy Quả nhân an tâm."
Tề Hầu kỳ quái nhìn Ngô Củ, Ngô Củ nói:
"Bên trong cơm chiên nước tương nếu có thuốc xổ, Quân thượng cũng nhận không ra."
Phút chốc, Tề Hầu bị nghẹn, thiếu chút đem cơm trong miệng phun ra ngoài. Đường Vu ở phía sau đổ mồ hôi lạnh, tâm nói.
Ta liền biết...
Tề Hầu suy nghĩ cơm ăn ngon như vậy vẫn là nuốt, tuyệt đối không thể phun ra ngoài. Hắn đem cơm chiên nuốt chửng, lập tức nói:
"Nhị ca, ngươi không phải thật cho thuốc vào đây chứ?"
Ngô Củ cười nói:
"Quân thượng yên tâm, đương nhiên không. Tuy rằng Quân thượng ăn có chút nhiều, bất quá vóc người không thành vấn đề, hoàn toàn không cần giảm béo."
Tề Hầu giơ tay lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm. Thật nên vui mừng còn có vóc người tốt, không thì Nhị ca dùng thuốc xổ cho hắn giảm cân.
Ngô Củ nói:
"Chỉ là làm thí nghiệm thôi. Cơm chiên hết sức dễ làm, hơn nữa mùi vị đậm, ở bên trong có thuốc sẽ không có người phát hiện. Chỉ cần thêm một ít vào cơm cho binh lính Cử quốc cùng Quắc quốc ăn. Quả nhân không tin, bọn họ ngày mai còn có thể bò dậy tạo phản?"
Tề Hầu lập tức cười nói:
"Biện pháp này tốt, bất quá..."
Hắn nói, lại một mặt oan ức nói:
"Nhị ca phải làm cho nhiều người ăn, Cô thực đau lòng."
Ngô Củ lườm một cái, không để ý đến Tề Hầu động kinh, nhanh chóng đứng lên đi chuẩn bị cơm chiên nước tương.
Buổi tối ngày mai mới là tiệc. Đội ngũ Lộ Tử quốc đã tiến vào Hổ Lao quan, buổi tối mới tới hành dinh. Bởi vậy Ngô Củ cảm thấy buổi trưa cho binh lính Cử quốc cùng Quắc quốc ăn cơm chiên nước tương. Như vậy thần không biết quỷ không hay khiến bọn họ từ giữa trưa tiêu chảy đến tối, tuyệt đối không thể bò dậy tạo phản.
Như vậy liền có thể giải quyết nguy cơ binh mã Cử quốc và Quắc quốc vây quanh hành dinh. Sau đó sẽ giải quyết đội quân Lỗ Tử quốc ở Hổ Lao quan. Như vậy Cử Tử và Quắc Công cùng Phong Thư chính là bắt ba ba trong rọ.
Mọi người bố trí một trận, tất cả đều dựa theo kế hoạch làm việc.
Hôm nay là ngày tổ chức tiệc chiêu đãi quốc tướng Phong Thư Lộ Tử quốc. Cơ Lãng làm vô cùng long trọng. Sáng sớm tự nhân cung nữ liền bận bận rộn rộn. Cử Tử cùng Quắc Công trời còn chưa sáng đã dậy rồi, lén lút chạy ra ngoài hành dinh xem quân đội của mình. Tất cả đều bình thường. Bởi vì buổi tối làm đại sự, bởi vậy Cử Tử cùng Quắc Công dặn dò thiện phu buổi trưa làm cơm cho binh lính ăn.
Phong Thư cùng nhóm sứ thần Lộ Tử quốc nghỉ ngơi. Ăn sáng xong, hắn đi ra dạo một chút, liền thấy cung nhân Chu quốc bận rộn.
Phong Thư đi tới gần chỗ sân trống. Bên kia còn bày tế đàn, mặc dù đại điển bị chuyện Dương quốc phản loạn cùng mưa đá làm rối loạn, bất quá vẫn sẽ tiếp tục. Đã chọn xong ngày tốt, là vài ngày sau, bởi vậy cung nhân đang bận bịu bày tiệc, cũng có người đang bận bịu bố trí đàn.
Phong Thư đi tới, xa xa nhìn tế đàn, nhíu mày cười cười.
Hắn nhìn tế đàn xuất thần, phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói.
"Sứ thần Lộ quốc, tế đàn Chu quốc làm sao?"
Phong Thư giật mình, quay đầu nhìn lại. Thì ra là Tề Hầu. Tề Hầu một thân áo bào đen, đứng ở phía sau. Phong Thư vội vã thu ánh mắt kinh hoảng, chắp tay nói:
"Phong Thư bái kiến Tề Công. Tế đàn này tất nhiên là to lớn trang nghiêm."
Tề Hầu cười cười, nói:
"Đúng vậy."
Hắn nói, Ngô Củ cũng đi tới, cười híp mắt nói:
"Thời điểm hoàng hôn có tiệc, sứ thần Lộ Tử quốc chính là nhân vật chính lần này. Lúc đó có thể sẽ bận rộn, hay là sứ thần nghỉ ngơi một chút, miễn cho thời điểm đó không giúp được."
Phong Thư chắp tay nói:
"Phong Thư bái kiến Sở Vương, đa tạ Sở Vương quan tâm."
Phong Thư luôn cảm thấy lời Ngô Củ nói có ý châm chọc. Hắn đã nghe nói qua tên tuổi vị tân Sở Vương này. Sở Vương mới vừa đăng cơ đã làm được việc người khác cả đời làm không được. Bởi vậy tại thời khắc quan trọng, Phong Thư tuyệt đối sẽ không chủ động đi trêu chọc.
Phong Thư cùng Ngô Củ, Tề Hầu nói chuyện một hồi, liền nói có việc rời khỏi.
Ngô Củ quay đầu nhìn bóng lưng màu đỏ của Phong Thư xa dần, cuối cùng hắn tiến vào lều, lúc này mới không còn nhìn thấy. Tề Hầu vốn cười gằn, kết quả nghiêng đầu nhìn thấy Nhị ca nhà hắn đặc biệt chăm chú nhìn Phong Thư tiến vào lều. HunhHn786 Tề Hầu nhất thời không vui. Dù sao Phong Thư tựa hồ cũng có vài phần tư sắc, mặc dù trong mắt Tề Hầu vô cùng tầm thường.
Tề Hầu vội vã đi tới một bước, che ở trước mặt Ngô Củ, nói:
"Nhị ca nhìn cái gì? Phong Thư có đẹp hơn Cô không?"
Ngô Củ bất đắc dĩ liếc Tề Hầu, bất quá không có cùng hắn thảo luận ai đẹp hơn, mà là có chút hưng phấn nói:
"Quân thượng, Phong Thư có phải là thấp hơn Củ?"
Tề Hầu một mặt kỳ quái nhìn Ngô Củ, lập tức nói:
"Cô không nhìn kỹ. Bất quá có lẽ không chênh lệch lắm?"
Ngô Củ kiên định nói:
"Nhất định Củ cao hơn hắn."
Lúc này đến phiên mí mắt Tề Hầu giật giật, Tề Hầu nói:
"Nhị ca sao đột nhiên để ý cái này? Nhị ca cao hơn vô số người, tỷ như Tử Thanh và Đường Vu."
Vừa nhắc tới cái này, Ngô Củ ở trong lòng rỉ máu. Tử Thanh và Đường Vu đều là thiếu niên, thân thể chưa phát triển hoàn thiện. Tử Thanh cùng Đường Vu đều còn có thể cao lên nữa, mà bản thân Ngô Củ đã qua ba mươi tuổi, sao cao thêm được?
Giữa trưa mặt trời vô cùng oi bức, chính là ngày mùa hè nóng nực. Một đội ngũ Lộ Tử quốc tới cửa Hổ Lao quan. Đội ngũ này cũng không có mang bất kỳ binh khí nào, thế nhưng đẩy rất nhiều cái rương khổng lồ. Vết bánh xe in sâu đậm trên đất, bên trong rương không biết chứa cái gì nặng.
Quân ngũ đi đến cửa Hổ Lao quan, Phàn Sùng hướng phía dưới liếc mắt nhìn, cười nói:
"Đến rồi."
Bành Trọng Sảng gật gật đầu, ôm cánh tay không nói gì, chỉ là sờ môi, thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Phàn Sùng cười nói:
"Đừng sốt ruột như vậy."
Bành Trọng Sảng nói:
"Trọng Sảng cũng không phải là căng thẳng, chỉ là không có hưng phấn như Đại Tư Mã thôi."
Nói đến cái này, Phàn Sùng cũng cảm thấy chính mình có chút hưng phấn. Sở Vương giao nhiệm vụ cho bọn họ, xác thực khiến người hưng phấn, vô cùng thú vị.
Phàn Sùng ho khan một tiếng, điều chỉnh tâm thái của chính mình. Liền nghe phía dưới có người hô to.
"Chúng ta vận chuyển lễ vật của Lộ Tử quốc, đây là thiếp cùng văn thư, xin cho qua Hổ Lao quan!"
Phàn Sùng lệnh người đem thiếp cùng văn thư lấy tới, nhìn một chút. Quả nhiên là đám người kia. Kết quả là để binh lính hô to trả lời phía dưới.
Người Lộ Tử quốc nghe binh lính phía trên hô to tướng quân đi nhà xí, không có mệnh lệnh không thể mở cửa, nói đội ngũ Lộ Tử quốc cứ chờ.
Phàn Sùng nghe binh lính hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lớn tiếng hô to, nhất thời nhịn không được bật cười. Bành Trọng Sảng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Phàn Sùng, cũng nhìn sang quan viên Hổ Lao quan bên cạnh tương đối lúng túng.
Quan viên Hổ Lao quan cũng không phải là người không trách nhiệm, vào lúc này đi nhà xí, làm trễ nãi thời gian của đoàn vận chuyển lễ vật Lộ Tử quốc. Bất quá đây chính là kế hoạch của bọn họ, bởi vậy quan viên kia không thể làm gì khác hơn là phối hợp.
Người Lộ Tử quốc vừa nghe, nhất thời cũng kinh ngạc, không thể làm gì khác hơn là chờ đợi.
Đợi khoảng chừng nửa canh giờ, kết quả cửa thành vẫn không có động tĩnh. Người Lộ Tử quốc lại hướng lên trên gọi, hỏi khi nào có thể cho vào.
Bây giờ chính là mùa hè, hơn nữa còn là thời gian oi bức nhất. Phía trước cửa thành Hổ Lao quan là một mảnh trống trải, người Lộ Tử quốc đứng dưới ánh nắng chói chang, bị phơi nắng không chịu nổi, từng người cảm giác mình bị phơi khô.
Hơn nữa Ngô Củ nghĩ không sai, trong rương cũng không phải vàng bạc, mà là binh khí, còn có binh lính. Vốn muốn vào Hổ Lao quan xong sẽ đem binh lính thả ra. Kết quả bọn họ bị ngăn ở cửa Hổ Lao quan, binh lính ở trong rương suýt nữa bị nóng chết rồi.
Người Lộ Tử quốc hướng lên trên gọi, người trên thành cũng rất nhàn hạ. Bọn họ dựng mái che nắng, Phàn Sùng uống trà, cười híp mắt nghe phía dưới gấp gáp gọi.
Phàn Sùng phất phất tay, nói:
"Tiếp tục trả lời."
Các binh sĩ vội vã cùng hô to, nói:
"Tướng quân của chúng ta còn chưa có ra khỏi nhà xí! Không có tướng quân hạ lệnh, không ai được mở cửa thành. Xin đoàn sứ thần Lộ Tử quốc đợi thêm một chút! Tướng quân rất nhanh sẽ trở về!"
Quan viên Hổ Lao quan ở một bên lau mồ hôi. Hắn đi ị nửa canh giờ còn chưa có trở lại, vậy khẳng định là rơi vào trong hầm phân.
Quan viên Hổ Lao quan chắp tay nói:
"Hai vị đại nhân, chẳng biết lúc nào mới hành động?"
Phàn Sùng cười híp mắt nói:
"Không vội, chờ mặt trời chói chang nướng kiệt sức bọn họ, chúng ta liền bắt đầu động thủ."
Ngô Củ chính là có ý này. Để người Lộ Tử quốc ở ngoài Hổ Lao quan phơi nắng, nướng kiệt sức. Sau đó quan binh Hổ Lao quan ra ngoài bắt tất cả đám người Lộ Tử quốc.
Bị phơi nắng, nhóm người Lộ Tử quốc càng sốt ruột. Dù sao bọn họ đã hẹn buổi tối làm đại sự. Bây giờ đã qua một nửa canh giờ, thêm lát nữa là không còn kịp rồi. Các binh sĩ bị phơi nắng mồ hôi tuôn ra như suối, không có cơm ăn, cũng không có nước uống. Trước không có thôn trang, sau không có cửa hàng, không biết chỗ nào xảy ra vấn đề.
Chỗ chết người nhất chính là binh lính trong rương, nửa canh giờ trôi qua tựa hồ cũng không động tĩnh gì.
Vừa lúc đó, cửa thành Hổ Lao quan mở ra, nhóm người Lộ Tử quốc mừng rỡ. Tướng quân dẫn đầu đoàn sứ thần Lộ Tử quốc đầy mắt mừng rỡ, nghĩ thầm quan viên Hổ Lao quan rốt cục đi nhà xí đã trở về. Kết thình lình nghe tiếng la.
"Giết!!!"
Binh lính từ trong thành Hổ Lao tuôn ra như thủy triều, nhằm về phía nhóm người Lộ Tử quốc.
Binh lính Lộ Tử quốc bị phơi nắng, bây giờ còn chưa có hoàn hồn lại, thiếu nước không còn chút sức lực nào, suýt nữa ngất vì say nắng. Nghe tiếng "giết" rung trời, nhất thời cả đám quăng mũ cởi giáp quay đầu bỏ chạy.
Tướng quân Lộ Tử quốc hô to:
"Chuyện gì xảy ra? Không được chạy trốn! Không được đào binh! Trở lại đánh cho ta!"
Hắn tuy rằng la lớn tiếng, thế nhưng các binh sĩ đã mệt mỏi, tựa hồ không còn muốn tuân mệnh lệnh. Trong nháy mắt binh lính lao ra từ trong thành Hổ Lao quan vây bắt rất nhiều tù binh
Số binh lính Lộ Tử quốc chạy tứ phía, vô cùng chật vật.
Phàn Sùng một thân giáp đen, cũng từ trong thành Hổ Lao ruổi ngựa ra. Trường kiếm trong tay đột nhiên vẩy một cái, bội kiếm trong tay tướng quân Lộ Tử quốc tuột tay văng ra.
Tướng quân Lộ Tử quốc căn bản không có chuẩn bị, không nghĩ tới đột nhiên có một cao thủ đến. Kiếm bị mất, hắn muốn quay đầu bỏ chạy, lại chạy không được xa, đã bị vây bắt lôi xuống ngựa.
Phàn Sùng cười, nói:
"Bắt sống tướng quân Lộ Tử quốc mang đi."
Binh lính Lộ Tử quốc phía trước nghe âm thanh phía sau đều hoảng rồi. Tướng quân của bọn họ bị bắt, các binh lính Lộ Tử quốc càng không có ý chí chiến đấu, chạy tán loạn.
Chỉ chút nữa là chạy khỏi truy đuổi của quan binh Hổ Lao quan, ngay lúc này, thình lình vang lên tiếng gầm rú.
Tiếng gầm giận dữ từ phía trước. Xa xa có một con hổ đang chạy đến.
Con hổ kia vóc dáng to lớn, xương vai không ngừng chập trùng khi bước đi. Hổ từ trong bụi cỏ đi ra, chặng đường binh lính Lộ Tử quốc.
Binh lính Lộ Tử quốc nhìn thấy có hổ, nhất thời sợ đến quát to lên.
"Có hổ! Phía trước có hổ! Không thể chạy về phía trước rồi!"
Hổ con trước đây được Tử Văn thuần phục đột nhiên chạy ra cản đường đám người Lộ Tử quốc. Binh lính Lộ Tử quốc không thể chạy về phía trước. Dù sao con hổ này khá to, hơn nữa đầy vết sẹo dữ tợn. Nhìn con hổ như thế khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ. Có ai biết đó chỉ là hổ con. Đánh chết binh lính Lộ Tử quốc cũng không tin!
Hổ ngăn cản đường đi, binh lính Lộ Tử quốc hô to, rít gào chạy tứ phía, lại chạy trở về. Phàn Sùng dẫn binh lính Hổ Lao chạy tới, nhanh chóng một lưới bắt hết. Mà binh lính Lộ Tử quốc không dám chạy trốn, hoàn toàn là tự chui đầu vào lưới.
Tổng cộng không tới nửa canh giờ, Hổ Lao quan hoàn toàn thắng lợi. Binh lính Lộ Tử quốc quăng mũ cởi giáp, tất cả đều bị bắt làm tù binh.
Hổ Lao quan đại thắng, Bành Trọng Sảng sai người mở mấy cái rương.
Vàng bạc châu báu đổ ra, phía dưới để lộ ra một đống binh khí, cũng có rương chứa binh lính. Những binh lính kia ướt rượt, đã sớm say nắng té xỉu.
Phàn Sùng cười ha ha, nói:
"Trò hay. Người Lộ Tử quốc làm sao nghĩ ra dùng rương chứa người sống, chuẩn bị đem nướng ăn?"
Hắn nói chuyện, quan viên Hổ Lao cũng cười ha ha. Dù sao bọn họ hoàn toàn thắng lợi, cũng là chuyện vui lớn. Quan viên kia ở Hổ Lao canh giữ nhiều năm chưa từng có thắng lợi. Đẩy lùi được người Lộ Tử quốc, tất nhiên là vui mừng.
Bành Trọng Sảng không có cười, chỉ là nhìn chằm chằm tướng quân Lộ Tử quốc, sau đó nhàn nhạt nói:
"Vương thượng có lệnh, chém đầu tướng quân Lộ Tử quốc mang về làm lễ vật."
Tướng quân Lộ Tử quốc nghe Bành Trọng Sảng nói, giằng co, hô to:
"Các ngươi không thể giết ta! Không thể giết ta! Ta không ngại nói cho các ngươi! Các ngươi sắp không xong! Không chỉ là các ngươi, hết thảy chư hầu trong hành dinh, thậm chí là Thiên tử, đều sẽ bị chúng ta bắt! Các ngươi không thể giết ta, nếu sớm đầu hàng chúng ta còn có một chút hi vọng sống!"
Phàn Sùng cười cười, nói:
"Ồ? Chỉ với nhóm ngu xuẩn này, còn muốn bắt chư hầu cùng Thiên tử?"
Tướng quân Lộ Tử nói:
"Ta không ngại nói cho các ngươi biết, trong các ngươi có nội gián. Coi như chúng ta không vào được Hổ Lao quan, các ngươi cũng đừng nghĩ dễ chịu! Thức thời thả ta!"
Phàn Sùng nói:
"Chỉ có chút thủ đoạn cũng dám gọi là nội gián?"
Bành Trọng Sảng nhàn nhạt nói:
"Chớ cùng hắn nhiều lời. Chém đầu, chúng ta còn phải đi về phục mệnh."
Phàn Sùng tức giận đến trừng mắt, nói:
"Ta là thượng cấp, ngươi chém!"
Hắn nói ném thanh kiếm cho Bành Trọng Sảng. Bành Trọng Sảng cầm kiếm nhìn, nói:
"Trọng Sảng là văn nhân, sẽ không dùng kiếm."
Phàn Sùng không nhịn được lườm một cái.
Luôn mồm luôn miệng muốn chém đầu người là hắn, cuối cùng còn nói không dùng kiếm. Thân hình cao to như vậy, còn không có lực.
Quan viên Hổ Lao quan nhanh chóng nói:
"Không nhọc hai vị đại nhân, ti chức làm giúp là được rồi."
Bên Hổ Lao quan thuận lợi, bên này đến hoàng hôn chuẩn bị khai tiệc.
Cử Tử, Quắc Công cùng Phong Thư cũng không biết toàn bộ người Lộ Tử quốc đã bị bắt, hơn nữa tướng quân còn bị chém đầu. Dù sao Hổ Lao quan cách nơi này một quãng đường, buổi trưa đi vào Hổ Lao quan, buổi tối mới có thể chạy tới. Bây giờ là hoàng hôn, theo lý mà nói binh lính Lộ Tử quốc đang ở trên đường. Cũng không có ai đến thông báo, bởi vậy ba người kia còn tưởng rằng hết thảy bình thường.
Đương nhiên không thể có người đến thông báo. Bởi vì tất cả người Lộ Tử quốc đều đã bị bắt.
Dựa theo kế hoạch của Ngô Củ, binh lính Cử quốc cùng Quắc quốc đều đã ăn cơm chiên nước tương. Đừng thấy chỉ là cơm chiên đơn thuần, thế nhưng cơm chiên nước tương này chính là Ngô Củ làm, mùi vị không cần phải nói.
Đường Vu dặn Ngô Củ, thuốc xổ nhất định phải dùng đủ lượng mới được. Bất quá Ngô Củ cũng không lo lắng, cũng không tin cơm thơm như vậy đặt ở trước mặt, có người không ăn?
Hoàng hôn vừa đến, mọi người liền tiến vào lều lớn mộ phủ chuẩn bị dự tiệc.
Khi Ngô Củ cùng Tề Hầu đến các chư hầu đã đến gần đủ. Bọn họ đi tới, Trịnh Bá liếc mắt ra hiệu, sau đó gật gật đầu. Công việc đã chuẩn bị thỏa đáng.
Ngô Củ cười híp mắt ngồi xuống. Tề Hầu ngồi ở bên cạnh. Tất cả trò chuyện với nhau.
Lần này chư hầu không ít, còn có Thiên tử, cả người Sở quốc cũng tới. Bởi vậy Lộ Tử quốc mới đồng ý hợp tác cùng Cử Tử và Quắc Công. Phải biết, nếu như hợp tác thuận lợi, bọn họ vây hành dinh cùng mộ phủ, có thể bắt Thiên tử chư hầu cùng Sở Vương, như vậy toàn bộ thiên hạ còn không phải trong tay Lộ Tử quốc?
Bọn họ mới vừa ngồi, Phong Thư liền từ bên ngoài đi vào. Phong Thư cười híp mắt đi tới, thần sắc rất tốt. Sau khi đi vào, hắn chắp tay làm lễ cùng các chư hầu.
Có câu nói rất hay: nhiều quà thì không bị trách. Phong Thư khách khí, mọi người cũng khách khí, hoàn toàn không có nhận ra được Phong Thư có cái gì khác lạ.