Triệu Gia đi ra mấy bước liền thấy Phong Thư. Phong Thư uống nhiều rượu, bước đi loạng choạng, được tự nhân đỡ, chuẩn bị về phòng nghỉ, sáng mai lại xuất cung.
Triệu Gia vốn không muốn đi tới, bất quá quay đầu nhìn đúng dịp thấy Công tử Bạch hướng tới đây. Hắn liền lập tức đi tới tiếp nhận Phong Thư từ tự nhân. Phong Thư đã say, không biết là ai. Triệu Gia nhỏ giọng nói:
"Hàm Doãn đại nhân, ta dìu ngươi đi nghỉ ngơi?"
Phong Thư gật gật đầu. Triệu Gia híp mắt nhìn Công tử Bạch, nâng cằm Phong Thư. Phong Thư tựa hồ ngủ gật, thuận theo ngẩng đầu lên.
Triệu Gia nở nụ cười, lập tức cúi đầu áp môi mình lên môi Phong Thư. Phong Thư bởi vì uống say, cũng không có phản kháng, đứng không vững, đưa tay ôm eo Triệu Gia, vô cùng thuận theo.
Công tử Bạch chuẩn bị đi tới phòng nghỉ, thấy được Triệu Gia cùng Phong Thư. Hắn vốn định đi lên châm chọc Triệu Gia mấy câu.
Nói tới Công tử Bạch cùng Triệu Gia, quả thật là nhìn nhau không vừa mắt. Không chỉ là Triệu Gia không ưa Công tử Bạch, Công tử Bạch cũng không ưa gì Triệu Gia.
Công tử Bạch chính là con trai duy nhất của Tần Bá, văn thao võ lược, mọi thứ đều xuất chúng. Nhưng mà có một người còn xuất chúng hơn hắn, chính là chú ruột hắn. Công tử Bạch sao có thể không xem Triệu Gia là cái đinh trong mắt?
Mà Triệu Gia đến Sở quốc làm con tin, có năm phần công lao của Công tử Bạch. Bởi vậy Triệu Gia không chướng mắt Công tử Bạch sao?
Công tử Bạch từ khi ra đời, phụ thân liền muốn hắn học tập thúc thúc, dùng thúc thúc làm gương. Nếu như làm không xong, không làm được, hắn đều phải bị răn dạy trách phạt nặng. Công tử Bạch từ nhỏ liền cẩn thận từng chút một, tranh giành, háo thắng. Chỉ cần là Triệu Gia có thể làm được, Công tử Bạch nhất định phải làm được. Chỉ cần là đồ vật của Triệu Gia, Công tử Bạch nhất định phải đoạt lấy.
Công tử Bạch nhìn thấy Triệu Gia cùng Phong Thư đứng ở đó, liền muốn đi tới. Bất quá không nghĩ tới Triệu Gia thấy được hắn, còn cố ý hôn môi Phong Thư, như là muốn Công tử Bạch xem. Công tử Bạch tất nhiên nhìn thấy rõ ràng.
Triệu Gia hôn, Phong Thư rất ngoan ngoãn, hại hắn có chút rung động. Triệu Gia ôm Phong Thư lên, đến đá văng cửa một căn phòng đi vào.
Công tử Bạch nhìn Triệu Gia ánh mắt khiêu khích, nhất thời có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Rầm!"
Cửa phòng trực tiếp đóng lại, chắn ánh mắt hung tàn của Công tử Bạch.
Công tử Bạch hạ tầm mắt cúi đầu nhìn chằm chằm hai tay của chính mình ngẩn ra, không biết đang nhìn cái gì.
Ngô Đao vẫn luôn đứng ở phía sau, thế nhưng không có lên tiếng. Rất nhanh Công tử Bạch liền thu hồi ánh mắt, cất bước đi về phía trước, tiến vào phòng, tựa hồ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Công tử Bạch đi vào, ngồi ở chỗ ngồi, lấy ấm trà muốn rót một ly trà. Nào có biết hai tay của hắn đột nhiên run rẩy, ấm trà không có cầm chắc.
"Loảng xoảng!"
Ấm trà rơi trên mặt đất vỡ nát. Bên trong là nước trà nóng vẫy ra.
Ngô Đao đứng ở một bên, vội vã đưa tay ngăn chặn nước nóng. Nước nóng đổ trên tay Ngô Đao không có dính ướt Công tử Bạch.
Tay Ngô Đao trong nháy mắt nóng đỏ một mảnh. Hắn lại không có nói một câu, nhíu mày cũng không có.
Công tử Bạch nhìn ấm trà rơi trên mặt đất, liếc mắt nhìn tay Ngô Đao, lại nhìn tay mình run rẩy.
Hai tay Công tử Bạch như không nghe sai khiến, vẫn luôn run rẩy. Lúc bắt đầu là run nhẹ khó nhìn thấy, về sau run càng mạnh, cũng ngừng không được.
Ngô Đao thấp giọng nói:
"Công tử, ngài uống say rồi. Ta đi lấy chút canh giải rượu cho ngài."
Công tử Bạch nghe, chẳng biết vì sao đột nhiên liền giận không nhịn nổi, lớn tiếng quát:
"Đứng lại!"
Ngô Đao lập tức đứng im, xoay người lại. Công tử Bạch lạnh lùng nói:
"Cởi quần áo, ngươi biết nên làm cái gì."
Ngô Đao rốt cục như cứng ngắc, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục lạnh lùng bình thường. Hắn chậm rãi đi tới, đem bội đao để ở một bên, sau đó tháo đai lưng của chính mình xuống.
Công tử Bạch vẻ mặt phẫn nộ theo dõi, mạnh mẽ đè Ngô Đao xuống, quát.
"Ngươi có phải cũng xem thường ta? Cảm thấy ta là người tàn phế! Ta là Công tử Tần quốc! Dựa vào cái gì ta phải kém người khác một bậc! Hắn tính là thứ gì?"
Công tử Bạch nổi giận. Ngô Đao nằm trên đất, vết thương trên cổ lại bị kéo nứt chảy máu, hắn vẫn không có bất kỳ phản kháng nào.
Công tử Bạch như một dã thú phát rồ. Người vừa rồi trên sảnh tiệc nho nhã lễ độ, nụ cười thân thiện đã không còn. Như một cỗ máy bị chạm vào cơ quan đột nhiên biến đổi bạo giận lên, cũng không thể nào khống chế tâm tình muốn nổi giận.
Ngô Đao bộ dáng có chút chật vật, cắn răng gian nan bò dậy. Cả người đau dữ dội, nhưng hắn không dám dừng lại động tác, vội vã che giấu chính mình "xấu hổ". Vốn giọng rất khàn, lúc này càng thêm khàn, hắn cố lấy giọng nhẹ nhàng nói:
"Công tử, tắm rửa rồi nghỉ ngơi thôi."
Ngô Đao muốn quay người đi, Công tử Bạch lại bắt được cổ tay của hắn. Tựa hồ đã tỉnh rượu không ít, bàn tay Công tử Bạch cũng không run rẩy. Không biết có phải vừa nãy uống say hay không, bàn tay rất run rẩy, bây giờ đã khá hơn rất nhiều.
Công tử Bạch theo bản năng nói:
"Đừng đi."
Hắn lập tức buông ra, khôi phục bình tĩnh, híp mắt, nói:
"Đi điều tra Phong Thu cho ta. Hắn đến cùng có quan hệ thế nào với thúc phụ tốt của ta."
Ngô Đao nghe, chắp tay nói:
"Vâng, Công tử."
Công tử Bạch nói xong liền nhắm hai mắt lại, tựa hồ buồn ngủ. Ngô Đao thấp giọng nói:
"Công tử, tay của ngài... Vừa mới dùng quá sức, coi như không tắm rửa, bôi chút thuốc rồi nghỉ ngơi."
Công tử Bạch mở mắt, lạnh lùng nhìn Ngô Đao, nói:
"Không cần, cút ngay."
Ngô Đao nghe Công tử Bạch nói lạnh lùng, vẫn thuận theo:
"Vâng. Ta tạm ở một bên, xin Công tử an tâm nghỉ ngơi."
Công tử Bạch không nói gì thêm, lúc này mới nhắm mắt lại, tựa hồ ngủ. Ngô Đao vẫn luôn đứng ở bên cạnh, không nói gì, cũng không có chớp mắt, phảng phất lại biến thành pho tượng. Đợi đến sắc trời tờ mờ sáng, lúc này hắn mới nhẹ nhàng đi ra ngoài rửa sạch, lập tức liền trở lại canh giữ.
Ngô Củ ngày hôm qua uống một ít rượu, tự nhận là không say, còn rất tỉnh táo, bởi vậy buổi sáng phát hiện mình không có quên. Thế nhưng không quên so với quên còn đáng sợ hơn. Ngô Củ nhớ rõ chính mình tối hôm qua làm chuyện ngu xuẩn, cả người cũng không thoải mái.
Ngô Củ nói mình ở phía trên một lần, liền cân nhắc cho Tề Hầu làm Vương hậu Sở quốc. Tề Hầu cũng không cần suy nghĩ, trực tiếp đáp ứng. Ngô Củ hiện tại nhớ tới liền cảm thấy vô cùng hối hận. Bởi vì lúc đó ánh mắt Tề Hầu không lương thiện.
Chính mình quả nhiên là say rồi, không thì sao cứ như vậy tin quốc quân cáo già gian trá!
Tề Hầu thấy Ngô Củ tỉnh rồi, vừa tỉnh lại liền trợn mắt nhìn mình, không khỏi cười cười, thấp giọng nói:
"Nhị ca, nhìn cái gì?"
Ngô Củ nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi nói chuyện không đáng tin, quốc quân tiền nhiệm giả nhân giả nghĩa."
Tề Hầu vừa nghe, oan ức nói:
"Nhị ca tổn thương người ta đó. Cô khi nào nói chuyện không đáng tin? Tối hôm qua... Nhị ca không phải ở phía trên sao?"
Ngô Củ vừa nghe, càng nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy tay Tề Hầu cắn. Tề Hầu cười ha ha, nói:
"Nhị ca, ngươi học Dương Song à, sao muốn học cắn người?"
Ngô Củ cắn tay hắn như cắn cục đá, căn bản không cắn được, chỉ có thể bỏ qua.
Hôm nay sau khi thức dậy còn phải thương thảo việc đi Thượng Dung chúc thọ Tần Bá, đồng thời tham gia hội minh.
Tử Thanh cùng Đường Vu hầu hạ Ngô Củ rửa mặt. Hai người len lén quan sát, cũng cảm giác mình ngày hôm qua nghĩ không sai. Khả năng cuối cùng "chịu thiệt" vẫn là Vương thượng. Vương thượng lại cố tình không tự mình biết mình.
Ngô Củ thay y phục xong, liền cho người đi mời Phong Thư, Triệu Gia, còn có Lư Tập Lê cùng Lư Dương Song. Ngô Củ dự định đi Thượng Dung mang theo bốn người này.
Ngô Củ cùng Tề Hầu ăn sáng. Tề Hầu ân cần đầy đủ, còn cười híp mắt nói:
"Nhị ca hôm qua mệt nhọc cực khổ rồi, ăn nhiều một chút."
Nói xong hắn gắp cho Ngô Củ một món chính mình yêu thích nhất. Ngô Củ trừng Tề Hầu một cái.
Tử Thanh cùng Đường Vu giật mình nhìn Ngô Củ, trong đầu đều là bát quái.
Lẽ nào tối hôm qua Vương thượng thực hiện được rồi? Sao lại cảm thấy là chuyện không thể nào!
Ngô Củ ngày hôm qua xác thực không có thực hiện được. Bất quá Tề Hầu đúng là để Ngô Củ ở phía trên. Bởi vậy Ngô Củ tổn hao thể lực cự đại, lần đầu cảm thấy việc này còn rất mệt người.
Ngô Củ ăn hơn nhiều. Thời điểm bọn họ ăn no vừa vặn có tự nhân đến thông báo, nói là Triệu Gia, Phong Thư, còn có Lư Tập Lê cùng Lư Dương Song đến.
Ngô Củ cho bốn người tiến vào, nói:
"Ngồi đi."
Mọi người ngồi xuống, Ngô Củ vừa ngẩng đầu đã thấy Phong Thư vẻ mặt tiều tụy, vành mắt là màu đen, trên cổ có dấu răng. Triệu Gia cũng "không cam lòng yếu thế", trên cằm có cái dấu răng. Phải nói là nhiệt tình như lửa.
Lư Dương Song nhìn Phong Thư cùng Triệu Gia cảm thấy vô cùng không tiện. Dù sao Lư Dương Song còn trẻ, da mặt mỏng, cũng chỉ có khi uống rượu mới cuồng dã bất kham.
Phong Thư phát hiện Ngô Củ cùng Lư Dương Song thần sắc tìm tòi nghiên cứu, trừng Triệu Gia, còn lén lút nhéo hắn một cái, nói nhỏ.
"Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì!"
Triệu Gia nhíu mày nói:
"Ai bảo Hàm Doãn đại nhân nhiệt tình như lửa. Trên cằm Gia không phải cũng có vết tích, chúng ta hòa nhau rồi."
Phong Thư hung hãn nói:
"Ai hòa với ngươi rồi, chó điên."
Triệu Gia cười, cũng không để ý đến hắn, chắp tay nói:
"Không biết Vương thượng gọi ta đến là có đại sự gì?"
Ngô Củ ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt dò xét, nói:
"Thật ra là việc minh hội ở Thượng Dung. Quả nhân đã suy nghĩ, Triệu tướng quân quen thuộc Tần quốc. Vừa vặn lần này Tần Công mừng thọ, Triệu tướng quân có lẽ cũng muốn trở về chúc thọ. Quả nhân liền chuẩn bị để Triệu tướng quân đồng hành."
Triệu Gia chần chờ một chút, nhíu nhíu mày, lập tức chắp tay nói:
"Vâng, Triệu Gia lĩnh chiếu."
Ngô Củ liền nói với Phong Thư.
"Về phần Hàm Doãn miệng lưỡi lưu loát, Quả nhân muốn Hàm Doãn cùng đi hội minh. Thời điểm đó hỗ trợ Quả nhân đàm phán."
Phong Thư vội vã chắp tay nói:
"Vâng, Phong Thư lĩnh chiếu."
Ngô Củ quay đầu nói với Lư Tập Lê.
"Chờ đàm phán xong, Sở quốc cùng Tần quốc phân chia Dung quốc, Lư tướng quân chính là tân Dung Công. Bởi vậy Quả nhân chuẩn bị để Lư tướng quân cùng đồng hành Quả nhân."
Lư Tập Lê chắp tay nói:
"Tạ ơn Vương thượng ưu ái, Tập Lê thấy hổ thẹn."
Ngô Củ cười nói:
"Lư tướng quân có công lớn nhất trong chiến dịch lần này, hoàn toàn xứng đáng, không cần khiêm tốn."
Lư Dương Song vừa nghe Lư Tập Lê phải đi theo đội ngũ đến Thượng Dung, sốt ruột nói:
"Vương thượng, Dương Song thì sao?"
Lư Tập Lê nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:
"Dương Song, không được vô lễ."
Bây giờ thân phận Lư Dương Song đã bại lộ. Mặc dù chỉ số ít người biết, thế nhưng Lư Dương Song là Vương tử trong triều đình cũng có nghe đồn. Lư Tập Lê hiện vô cùng hối hận đã đem chuyện nói cho người Tây Nhung.
Trong triều giả cũng có thể biến thành thật. Huống hồ Lư Dương Song quả thật là con trai Vũ Vương, Vương tử Sở quốc.
Lư Dương Song mặc dù là Vương tử, thế nhưng thân phận khẳng định không thể được vương thất thừa nhận. Dù sao cũng là một chuyện xấu hổ gia tộc. Lư Tập Lê cũng lo Lư Dương Song trở thành cái gai trong mắt Sở Vương, vì Lư Dương Song là đệ đệ Sở Vương, cũng có quyền thừa kế hợp pháp.
Bởi vậy Lư Tập Lê muốn Lư Dương Song biểu hiện quy tắc một chút, không tranh giành.
Ngô Củ cười cười, cảm thấy Lư Dương Song là đứa nhỏ rất đáng yêu. Nếu Lư Dương Song không thèm để ý, Ngô Củ cũng có thể công bố thân phận hắn. Dù sao người xấu hổ không phải Ngô Củ, mà là "phụ thân đã chết".
Ngô Củ cũng không ngại, cười nói:
"Dương Song bây giờ là Hoàn Liệt Chi Doãn, trưởng cấm quân. Quả nhân lần này gọi ngươi tới là muốn ngươi làm Đồng Hành tướng quân, toàn quyền phụ trách an toàn đội ngũ Sở quốc. Dương Song có thể làm được không?"
Lư Dương Song vừa nghe, cảm giác chức vị này đặc biệt cao to uy mãnh, hai mắt phát sáng nói:
"Dương Song có thể!"
Lư Tập Lê có chút lo lắng, liền vội vàng nói:
"Vương thượng, Dương Song thực sự tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm phương diện này. Xin Vương thượng vẫn là..."
Hắn nói tới chỗ này, Ngô Củ liền giơ tay lên, ngăn lại Lư Tập Lê nói.
"Lư tướng quân, Dương Song tuy rằng tuổi nhỏ, thế nhưng chiến dịch Phụ Sơn, Dương Song đã thể hiện tài hoa của mình. Quả nhân tin tưởng tài hoa Dương Song là không thể đo lường được."
Ngô Củ nói, nhìn về phía Lư Dương Song. Lư Dương Song lập tức gật đầu, nói:
"Dương Song sẽ không khiến cho Vương thượng thất vọng, cũng sẽ không để phụ thân thất vọng."
Lư Tập Lê cau mày, bất quá không nói gì thêm.
Ngô Củ gật gật đầu, nói:
"Quyết định như vậy đi. Ngày mừng thọ Tần Công gần tới, hành trình của đội ngũ liền giao cho Dương Song chuẩn bị."
"Dạ! Dương Song lĩnh chiếu!"
Mọi người dự định sớm xuất phát, bởi vì ngày mừng thọ Tần Bá sắp đến. Công tử Bạch cũng đi theo bọn họ, đồng hành còn có đoàn sứ thần Tần quốc.
Đoàn người cũng coi như là đồ sộ. Đội ngũ Sở quốc cùng đoàn sứ thần Tần quốc cùng xuất phát một lượt. Công tử Bạch vô cùng khiêm tốn, để đoàn sứ thần Tần quốc đi ở phía sau đội ngũ Sở quốc.
Công tử Bạch ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng bắt chuyện cùng Phong Thư. Triệu Gia ở bên cạnh, Phong Thư cũng không có ý định cùng người Tần quốc thân thiết, bởi vậy Công tử Bạch cũng không nói được gì.
Công tử Bạch ruổi ngựa trở lại đội ngũ Tần quốc. Ngô Đao cũng ngồi trên lưng ngựa, theo ở phía sau, liền nghe Công tử Bạch nói:
"Lần trước cho ngươi điều tra thế nào rồi?"
Ngô Đao vừa nghe, nhanh chóng thúc ngựa lại đây, thấp giọng nói:
"Đã đi thăm dò, chỉ là... Công tử Gia cùng Hàm Doãn Sở quốc tựa hồ không có quan hệ đặc biệt gì."
Hắn vừa nói như thế, Công tử Bạch lập tức nhíu mày, nói:
"Không thể, thái độ thúc phụ lần này, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy."
Ngô Đao vội vã chắp tay nói:
"Vâng, ta thất trách, xin Công tử trách phạt."
Công tử Bạch liếc mắt nhìn Ngô Đao, nói:
"Ngươi nếu ngay cả chuyện này cũng làm không xong, không cần theo ta nữa."
Ngô Đao phút chốc có chút khẩn trương, vẻ mặt không biểu tình rốt cục có biến hóa. Giọng có chút gấp gáp, càng lộ vẻ khàn khàn, nói:
"Ta biết sai, nguyện lĩnh trách phạt của Công tử. Xin Công tử đừng đuổi ta."
Công tử Bạch chỉ là hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Ngô Củ ngồi ở trong xe. Tề Hầu buổi trưa ăn quá nhiều, vẫn luôn không nhúc nhích, bởi vậy có chút khó tiêu. Lúc này hắn xuống xe đi cưỡi ngựa một chút cho tiêu hóa.
Tề Hầu mới vừa xuống xe, Lư Dương Song liền đến bẩm báo.
Ngô Củ thấy Lư Dương Song đến, liền cho hắn lên xe. Tề Hầu mới vừa xuống xe, Ngô Củ cũng buồn tẻ.
Lư Dương Song nói:
"Vương thượng, khoảng chừng hoàng hôn ngày mai liền có thể đến Thượng Dung."
Ngô Củ gật gật đầu, nhìn Lư Dương Song, nói:
"Dương Song, có phải là gần đây khí trời chuyển nóng, ngươi sao không có tinh thần gì vậy?"
Lư Dương Song không nghĩ tới bị Sở Vương nói trúng, cười khan một tiếng, nói:
"Không... Không có. Tạ ơn Vương thượng quan tâm."
Ngô Củ nhíu mày, quan sát Lư Dương Song. Lư Dương Song bị đánh giá toàn thân sợ hãi, cũng không dám đối diện Ngô Củ. Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Nguyên nhân không phải thân thể không thoải mái, là có chuyện trong lòng... Quả nhân đoán xem, đệ đệ bảo bối này của ta trong lòng có tâm sự. Là bởi vì Lư tướng quân, không có nguyên nhân thứ hai."
Lư Dương Song nhanh chóng xua tay nói:
"Không có, không có. Vương thượng, không phải đâu."
Ngô Củ bị hắn chọc phát cười. Lư Dương Song tựa hồ không thể giấu được chuyện trong lòng. Tuy rằng vội vàng phủ nhận, thế nhưng càng giống như là khẳng định.
Lư Dương Song sợ Ngô Củ cười, thế nhưng đã rất khổ não, cuối cùng đem chuyện trong lòng nói ra.
Nguyên do ngày đó Lư Dương Song say khướt, bị Lư Tập Lê khiêng đi. Lư Tập Lê hôn hắn, liền không có gì tiếp theo. Lư Dương Song sau khi tỉnh lại nhớ đến mình say khướt, cũng nhớ tới Lư Tập Lê hôn mình. Nhưng mấy ngày nay, Lư Dương Song cùng Lư Tập Lê ở chung vẫn như cũ không tiến triển. Lư Tập Lê rất bận, Lư Dương Song làm Hoàn Liệt Chi Doãn cũng rất bận. Hai người mấy ngày không thấy mặt là chuyện thường.
Lư Dương Song cau mày nói:
"Chuyện này... Dương Song có chút ngu dốt, thực sự không biết trong lòng phụ thân như thế nào."
Ngô Củ nghe, nhíu mày, cười híp mắt dùng một ngón tay ngoắc ngoắc Lư Dương Song.
"Đưa lỗ tai lại đây."
Lư Dương Song mau chóng tới gần, cũng cảm giác Ngô Củ nhét vào tay một cái bao nhỏ. Hắn cúi đầu nhìn, quả nhiên là một cái bao nhỏ căng phồng.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Cái này... là thuốc tốt. Đường Vu mới vừa phối, dùng bổ dưỡng. Lư tướng quân nếu da mặt mỏng, hay là Dương Song chủ động tới."
Lư Dương Song vừa nghe, khiếp sợ nhìn chằm chằm bao nhỏ trong tay, nhất thời liền nghẹn. Đây không phải là thúc tình trong truyền thuyết thì là cái gì. Lư Dương Song vẫn là lần đầu tiên thấy. Lư Dương Song cảm giác nắm một củ khoai nướng phỏng tay, đỏ cả mặt nói:
"Vương thượng, ngài sao có vật này?"
Vì sao Ngô Củ có vật này?
Còn phải nói từ lần trước Tề Hầu chơi xấu. Ngô Củ cảm thấy chính mình không thể ngồi chờ chết, bởi vậy uyển chuyển hỏi Đường Vu có loại thuốc gì uống vào "không kiềm chế được" hay không. Như vậy Ngô Củ có thể đem Tề Hầu vò nặng đè bẹp tùy ý.
Đường Vu sau đó điều phối một loại thuốc bột cho Ngô Củ. Ngô Củ kỳ thực chưa từng dùng, nghe Lư Dương Song khổ não, bởi vậy vừa vặn để Lư Dương Song thử nghiệm. Ngô Củ sẽ không nói ra sự thật, chỉ là cười nói:
"Cái này ngươi không cần lo, an tâm dùng, chỉ là dùng bổ dưỡng, rất lợi không hại."
Lư Dương Song nắm bao nhỏ, thực sự thật không yên, nói:
"Chuyện này... Chuyện này... Không quá tốt. Phụ thân biết, khẳng định... Khẳng định đánh chết Dương Song."
Ngô Củ nói:
"Lư tướng quân chính là da mặt mỏng, tính tình quá thẳng. Nếu như Dương Song cùng Lư tướng quân tiếp tục xa cách nữa, Quả nhân không bảo đảm nổi ngươi có thêm mẹ nhỏ hay không."
"Mẹ nhỏ?"
Tuy rằng Lư Dương Song không biết mẹ nhỏ là gì, bất quá mơ hồ có thể đoán, lập tức xoắn xuýt nhìn bao nhỏ trong tay.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Cho vào trong trà cơm đều được. Dùng rồi đừng quên báo cáo kết quả cho quả nhân."
Lư Dương Song mặt đỏ chót, nói:
"Chuyện này... còn báo cáo a."
Ngô Củ chính nghĩa nói:
"Dĩ nhiên."
Tề Hầu đi dạo tiêu hóa trở lại, đúng dịp thấy Lư Dương Song xuống xe. Hai người đối mặt, Lư Dương Song đỏ mặt liền đi. Tề Hầu trong lòng ngờ vực, tiến vào truy xe, liền thấy Ngô Củ trưng ra nụ cười thương hiệu, thật giống đang tính kế người.
Tề Hầu cảm giác lưng tê dại một hồi, nói:
"Nhị ca, ngươi có phải là trêu đùa Dương Song?"
Ngô Củ nói:
"Không có. Quả nhân thương yêu Dương Song còn không kịp."
Tề Hầu lập tức nói:
"Không được, Nhị ca chỉ có thể thương yêu Cô."
Ngô Củ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tề Hầu, lập tức cười híp mắt nghĩ.
Nếu Dương Song thử nghiệm thành công, thời điểm đó mình có thể thương yêu Tề Hầu. Tưởng tượng Tề Hầu ngoan ngoãn, mặc cho mình muốn làm gì thì làm, cảm thấy thật hưng phấn, thật là làm người mong đợi.
Đội ngũ vào lúc hoàng hôn hạ trại, chuẩn bị nhóm lửa nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau lại khởi hành gấp rút lên đường.
Dương Song cố ý pha một bình trà, sau đó căng thẳng bưng trà đi vào lều Lư Tập Lê, nói:
"Phụ... phụ thân... uống trà."
Lư Dương Song nói lắp, thiếu chút cắn rớt đầu lưỡi, quả thực lúng túng.
Lư Tập Lê ngẩng đầu lên, có chút quan tâm hỏi.
"Dương Song, con không khỏe sao? Ta đi mời Đường Vu đến xem cho con một chút."
Lư Dương Song liền vội vàng nói:
"Không cần không cần, chỉ là gấp lên đường mệt một chút."
Lư Tập Lê gật gật đầu, nói:
"Con lần đầu lĩnh nhiệm vụ nặng như vậy, xác thực sẽ mệt mỏi. Về lều nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai còn phải xuất phát."
Lư Dương Song gật gật đầu, bất quá đứng im không đi. Nhìn Lư Tập Lê nâng chung trà lên uống, tim hắn đập "thình thịch" một trận, ánh mắt cũng không biết để ở nơi đâu cho đúng.
Ngô Củ cả buổi tối đều cười. Khi Tề Hầu ăn tối, Ngô Củ cũng cười, làm hại Tề Hầu cảm thấy bên trong thức ăn có bỏ gì đó không tốt. Tề Hầu còn nhớ năm đó Ngô Củ bởi vì ghen, bỏ cát vào nhân bánh, mùi vị đó thật đúng là đáng sợ.
Bởi vậy nhìn thấy Ngô Củ cười như thế, Tề Hầu nhất thời không dám ăn, mí mắt giật lên, ngờ vực nói:
"Nhị ca, có chuyện gì khiến Nhị ca cười nhiều như vậy?"
Ngô Củ thần bí nói:
"Không có gì, sắp có chuyện vui thôi."
Tề Hầu càng ngờ vực.
Sắp có chuyện vui? Nhị ca muốn cùng ai có chuyện vui?
Tề Hầu nghĩ như vậy, càng không tâm tình ăn, nói với Ngô Củ vài lời khách sáo. Hắn nào có biết Ngô Củ thật ra là "tính kế" hắn.
Ngô Củ một buổi tối cười vui vẻ, bởi vì gấp rút lên đường cũng mệt nhọc, rất nhanh liền ngủ rồi. Tề Hầu thấy lúc ngủ Ngô Củ cũng mỉm cười, càng cảm thấy phía sau lưng ngứa ngáy, cũng không biết Nhị ca nhà hắn đang tính toán cái gì, linh tính ai đó sẽ phải xui xẻo.
Không thể không nói linh tính Tề Hầu rất chuẩn, bởi vì người phải gặp xui xẻo chính là Tề Hầu.
Ngày hôm sau Ngô Củ dậy sớm, đội ngũ lập tức chuẩn bị xuất phát. Ngô Củ thừa dịp Tề Hầu không ở bên cạnh, vội vã gọi Lư Dương Song lại đây.
Lư Dương Song hôm nay dậy rất trễ, thiếu chút làm trễ nãi thời gian. Sau khi thức dậy hắn hấp tấp lao ra khỏi lều. Ngô Củ thấy rõ ràng hắn là từ lều Lư Tập Lê lao ra.
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Dương Song, báo cáo đâu? Như thế nào, dùng tốt chứ?"
Lư Dương Song vội ho một tiếng, giọng khàn khàn, nói:
"Còn... Còn... cũng được."
Ngô Củ hoàn toàn không có chú ý trên cổ Lư Dương Song đều là dấu hôn, thần thái có chút mệt mỏi, còn tưởng rằng Lư Dương Song thành công, lúc này vô cùng mừng rỡ vỗ vỗ vai Lư Dương Song.
Lư Dương Song đau nhức dữ dội, bị vỗ một cái thiếu chút vỡ nát rồi. Không chống đỡ được ánh mắt ước ao của Ngô Củ, hắn nhanh chóng tìm cái cớ liền bỏ chạy.
Ngô Củ cười híp mắt nhìn Lư Dương Song chạy trốn. Vừa vặn Đường Vu lên truy xe, Ngô Củ liền thần bí lôi kéo Đường Vu, thấp giọng nói:
"Đường Nhi, thuốc bổ dưỡng kia, ngươi còn nữa không? Lại phối cho Quả nhân một ít."
Đường Vu giật mình nhìn Ngô Củ, lập tức có chút chần chờ nói:
"Vương thượng, ngài thân thể vẫn chưa có điều dưỡng tốt. Thuốc... thuốc kia không nên lạm dụng."
Ngô Củ đem gói thuốc cho Lư Dương Song. HunhHn786 Lư Dương Song thử nghiệm đã "thành công", Ngô Củ tất nhiên cũng muốn cho Tề Hầu dùng thử xem. Bất quá Đường Vu hiển nhiên hiểu sai ý. HunhHn786
Vào lúc này Tề Hầu đang muốn lên xe, Ngô Củ liền vội vàng nói:
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi để ý phối thuốc dùng bổ dưỡng cho Quả nhân là được rồi."
Đường Vu còn nói:
"Không có sẵn, có hai vị dược liệu dùng hết rồi, Đường Nhi cần bổ sung."
Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là nói Đường Vu nhanh phối thêm thuốc cho mình. Tề Hầu lên xe, mơ hồ nghe thấy bọn họ nói "thuốc", liền căng thẳng nhìn Ngô Củ, nói:
"Nhị ca, ngươi ngã bệnh?"
Ngô Củ cười nói:
"Không có."
"Nếu không thoải mái, nhất định phải nói cho Cô, tuyệt đối đừng tự mình nhẫn nhịn."
Ngô Củ mỉm cười nói:
"Biết rồi."
Đội ngũ tiếp tục lên đường, đúng thời gian dự kiến đã đến hành dinh Thượng Dung. Người Tần quốc chuẩn bị tổ chức tiệc mừng thọ, bởi vậy đã chuẩn bị xong hành dinh, đã sớm dựng trại.
Hành dinh Thượng Dung hùng vĩ đồ sộ, xa xa có thể nhìn thấy lính canh phòng. Đội ngũ Ngô Củ chậm rãi đến, lính canh phòng dồn dập hành lễ, hô to nghênh tiếp Sở Vương, nghênh tiếp Tề Công.
Trước khi hoàng hôn, đội ngũ Sở quốc đã vào hành dinh. Bởi vì đến chúc thọ chính là Sở Vương cùng Tề Hầu, bởi vậy Tần Bá tự mình ra nghênh tiếp.
Tần Bá Triệu Thuyết lớn hơn Triệu Gia rất nhiều tuổi. Hai người là anh em ruột cùng cha cùng mẹ, nói trưởng huynh như cha, kỳ thực cũng gần như vậy. Khi Triệu Thuyết bị phế bỏ Thái tử, đôi huynh đệ Triệu Gia Triệu Thuyết này đều là đồng tiến cùng lui.
Năm đó Triệu Gia hộ tống Triệu Thuyết chạy khỏi Tần, hai người vết thương đầy rẫy. Triệu Thuyết đã nói, nếu có một ngày bọn họ có thể trở về, sẽ đem nửa giang sơn phân cho Triệu Gia.
Bất quá tất cả những thứ này đều là mây khói phù vân.
Triệu Gia cưỡi ngựa nheo mắt nhìn Tần Bá một thân hướng bào, khí chất quân vương từ trong hành dinh đi ra.
Phong Thư ngồi trên lưng ngựa bên cạnh Triệu Gia, không nhịn được "chậc chậc" hai tiếng. Hắn thành công thu hút ánh mắt Triệu Gia, cảm thán nói:
"Triệu tướng quân, ta khuyên ngươi hít sâu hai hơi."
Triệu Gia ngờ vực nói:
"Vì sao?"
Phong Thư cười híp mắt nói:
"Phong Thư quan tâm Triệu tướng quân, e sợ Triệu tướng quân thất lễ trước quân."
Triệu Gia cười, nói:
"Gia còn là đứa trẻ lỗ mãng sao?"
Phong Thư cười cười, nói:
"Chỉ hy vọng như thế."
Tần Bá từ hành dinh nhanh chóng đi ra, đồng thời cùng đi còn có Đại Thứ Trưởng Tần quốc.
Tần quốc cùng Sở quốc giống nhau, chức quan khác chức quan các chư hầu Chu quốc, đều không phải quốc gia trung thổ. Bất quá Tần quốc có thụ phong Bá tước, khác Sở quốc không phục quản giáo. Vẫn bị kêu là quốc gia lang hổ, Tần quốc có chế độ chức quan riêng.
Đại Thứ Trưởng có thể nói là quyền uy cao nhất Sở quốc, chỉ thấp hơn Tần Bá. Quyền uy cao, cũng là người phát ngôn cho Tần quốc. Chuyện lớn nhỏ trong ngoài Tần quốc đều qua tay Đại Thứ Trưởng xử lý, đương nhiên cũng quản lý binh quyền.
Vị trí Đại Thứ Trưởng bây giờ chính là tâm phúc Tần Bá cất nhắc lên. Trước khi Triệu Gia rời Tần quốc đi làm con tin, địa vị Triệu Gia cùng Đại Thứ Trưởng xem như là ngang nhau. Bởi vì Công tử Bạch, bây giờ Triệu Gia rời Tần quốc, địa vị Đại Thứ Trưởng trên tất cả đại thần, trên cả Công tử Bạch. Hơn nữa Tần Bá tín nhiệm, Đại Thứ Trưởng càng là như hổ thêm cánh.
Tề Hầu xuống dưới trước, tiếp theo là Ngô Củ. Tề Hầu duỗi tay đỡ Ngô Củ từ truy xe xuống dưới. Động tác cẩn thận từng li từng tí một.
Tần Bá đã không còn trẻ, bất quá vóc người rất tốt, tướng mạo giống Triệu Gia bảy tám phần. Công tử Bạch giống Tần Bá. Tần Bá tuấn mỹ uy nghiêm, quả nhiên là quốc quân uy phong lẫm lẫm.
Hơn nữa chớ thấy Tần Bá không trẻ, thế nhưng thân thể vô cùng cường tráng, là người xuất thân võ tướng. E rằng Công tử Bạch muốn thừa kế vị trí, còn phải đợi thời gian dài.
Tần Bá nhìn thấy Ngô Củ cùng Tề Hầu, liền vội vàng cười nói:
"Sở Vương cùng Tề Công đến thật quá vui mừng rồi!"
Tần Bá nói, chắp tay. Ngô Củ cười nói:
"Tần Công đón tiếp, Quả nhân thật vinh hạnh."
Tần Bá cười nói:
"Sở Vương quá khách khí, thực sự khách khí. Đến đến, mời vào hành dinh. Cô đã chuẩn bị tiệc đón chờ các vị khách quý. Trước tiên đi vào hành dinh nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong chúng ta uống rượu, không say không về!"
Tần Bá nói xong, Đại Thứ Trưởng liền vội vàng khom người mời mọi người đi vào hành dinh, cười nói:
"Mời Sở Vương, mời Tề Công."
Mọi người đi vào hành dinh. Bên trong quả nhiên là rất đồ sộ. Chỉ có điều Ngô Củ cười có chút nửa thật nửa giả, ánh mắt đảo một vòng, càng là thật giả nửa nọ nửa kia.
Tề Hầu cũng phát hiện, Tần quốc thiết lập một cái hành dinh là dùng thân phận chủ.
Phải biết rằng Thượng Dung thuộc lãnh thổ Dung quốc. Tuy rằng Dung quốc đã diệt vong, thế nhưng Tần quốc cùng Sở quốc còn chưa có bắt đầu đàm phán phân chia. Bây giờ Ngô Củ cùng Tề Hầu đi tới nơi này cũng là vì vấn đề phân chia.
Hiện tại hay rồi, Tần quốc đã đến trú binh trước. Hành dinh này dùng thân phận chủ nhà dựng lên nghênh đón đội ngũ Sở quốc đi vào. Có thể nhìn thấy bên trong các loại bố trí, bài binh, thậm chí là lều trại đều lộ ra tôn ti chủ khách. Lều trại Tần quốc là thân phận chủ nhà, mà lều Sở quốc cũng không có thể nói thấp kém, nhưng là dùng cho khách.
Ngô Củ nhíu mày, chỉ là liếc mắt nhìn liền biết Tần Bá không phải là người tốt. Sở quốc cùng Tần quốc đàm phán lần này có thể nói sẽ không đơn giản, tiệc mừng thọ hẳn là nửa cái Hồng Môn yến.
Ngô Củ cười cười, không có vạch trần, tuy rằng trong lòng cũng hơi bất mãn. Bất quá nhờ lần này có Tần quốc giúp đỡ, Sở quốc mới có thể công phá Dung quốc. Tần quốc cũng có công lớn, bởi vậy Ngô Củ hoàn toàn không nghĩ tranh giành cùng Tần quốc, chỉ cần lúc đàm phán không chịu thiệt là được. Ngô Củ cũng không muốn chiếm tiện nghi.
Ngô Củ cùng Tề Hầu tiến vào lều, bất quá không có nghỉ ngơi, gọi Triệu Gia đến.
Công tử Bạch tiến vào hành dinh, liền muốn đi về lều nghỉ ngơi. Nhưng hắn trước khi đến lều của mình, đã đi vào lều chính, chắp tay nói:
"Quân phụ."
Tần Bá đang cùng Đại Thứ Trưởng bàn bạc về tiệc tối hôm nay, thấy được Công tử Bạch, nói:
"Chuyện gì."
Công tử Bạch cau mày, nói:
"Quân phụ, con tại Sở quốc, nghe nói một chuyện liên quan tới thúc phụ. Không biết có nên nói cùng quân hay không."
Tần Bá vừa nghe liên quan tới Triệu Gia, nhíu mày lại, nói:
"Là chuyện gì?"
Công tử Bạch vẫn là một mặt khó xử, nói:
"Quân phụ, con nghe nói... Ở Sở quốc có một ít lời đồn liên quan thúc phụ. Nói thúc phụ cùng sĩ phu Sở quốc, ngày xưa là quyền thần Lộ Tử quốc Phong Thư, có quan hệ không minh bạch, ám muội không rõ. Con mặc dù cảm thấy không thể tin. Chỉ là... thúc phụ thân là con tin Tần quốc, cũng là đại diện Tần quốc ta, chuyện này..."
Tần Bá vừa nghe, nhất thời nheo mắt lại, nói:
"Lẽ nào có lí đó, còn có chuyện như vậy? Phong Thư? Gian thần Lộ Tử quốc? Hừ, Triệu Gia thực sự là càng ngày càng quá thể. Xem ra là Cô đã quá dung túng hắn, mới để cho hắn dưỡng thành đức hạnh này!"
Tần Bá nói, càng nói càng giận.
"Rầm!"
Vỗ bàn, Tần Bá nói:
"Đi, ngươi đi gọi Triệu tới đây."
Công tử Bạch lập tức nói:
"Vâng, quân phụ."
Hắn nói, quay người đi ra lều. Ngô Đao đứng ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Công tử Bạch đi ra, liền thấp giọng nói:
"Công tử."
"Đi."
Công tử Bạch chỉ là nói ra một chữ, liền cất bước đi về phía trước. Ngô Đao bước theo ở phía sau. Bọn họ đi không bao xa, liền nghe có người sau lưng gọi:
"Công tử xin dừng bước."
Công tử Bạch lập tức dừng lại, quay đầu nhìn. Thì ra là Đại Thứ Trưởng.
Đại Thứ Trưởng cũng từ trong doanh trướng đi ra, mỉm cười đi tới, nói:
"Công tử đi sứ Sở quốc, đã lâu không gặp, tiểu nhân thực sự là rất nhớ ngài."
Công tử Bạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đại Thứ Trưởng, nói:
"Đại Thứ Trưởng xin nói thẳng đi."
Đại Thứ Trưởng tiến lên trước một bước. Ông ta thấp hơn Công tử Bạch, lại gần một ít, ngửa mặt thấp giọng nói:
"Chuyện của Công tử Gia cùng Phong Thư vì sao ta không biết? Công tử nếu nắm được nhược điểm của Triệu Gia, vì sao không nói với ta đầu tiên?! Chẳng lẽ là sợ lão thần cướp công của ngài hay sao? Hay là nói... Công tử lá gan càng lúc càng lớn, muốn thoát khỏi lão thần?"
Đại Thứ Trưởng khẩu khí vô cùng hung hăng, thậm chí có thể nói là càn quấy. Ngô Đao đứng ở một bên, híp mắt nói:
"Đại Thứ Trưởng, ngài chú ý khẩu khí nói chuyện cùng Công tử!"
Đại Thứ Trưởng cười ha ha, lập tức giơ tay, trực tiếp cho Ngô Đao một bạt tai.
"Bốp!"
Ngô Đao đứng không nhúc nhích, đôi mắt không chớp một chút, cũng không có né tránh.
Đại Thứ Trưởng khiêu khích nhìn Công tử Bạch, tựa hồ đánh chó không nhìn chủ.
Công tử Bạch nổi gân xanh trên mặt, híp mắt, thế nhưng không nói gì.
Đại Thứ Trưởng thấp giọng nói:
"Khẩu khí? Lão thần khẩu khí làm sao? Lão thần khẩu khí luôn luôn như vậy! Công tử, ngài cũng đừng quên..."
Ông ta nói, một phát bắt lấy tay Công tử Bạch, dùng sức siết chặt. Công tử Bạch cao lớn hơn ông ta nhiều lắm, bị nắm lấy tay trên trán đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, tựa hồ nhẫn nại chịu đau đớn.
Đại Thứ Trưởng khẽ cười nói:
"Hai tay tàn phế vẫn là lão thần giúp ngài bảo mật. Nếu sự việc bị thương tàn phế truyền ra, Công tử coi như là con ruột quốc quân, có thể tranh thắng Triệu Gia!?"
Công tử Bạch trên trán đều là mồ hôi lạnh. Sắc mặt Ngô Đao hung ác đáng sợ nhìn Đại Thứ Trưởng. Đại Thứ Trưởng lại không có sợ hãi. Ngô Đao không có lệnh Công tử Bạch, cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Công tử Bạch thấp giọng nói:
"Được rồi, ta biết rồi."
Đại Thứ Trưởng lúc này mới buông tay ra, lạnh lùng nói:
"Chuyện lần này liền thôi. Lần sau có chuyện gì, Công tử nếu không báo cho lão thần trước tiên, vậy lão thần không quản được miệng mình nói gì... Được rồi, nhanh đi mời Công tử Gia đi, quân thượng vẫn chờ đó."
Ngô Củ gọi Triệu Gia đến. Lần này đến Thượng Dung mang theo Triệu Gia là bởi vì Triệu Gia quen thuộc tác phong người Tần quốc, bởi vậy Ngô Củ muốn chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Bất quá bây giờ đến Thượng Dung, gặp được người Tần quốc rồi, Ngô Củ còn muốn dò hỏi Triệu Gia một chút.
Triệu Gia mới vừa vào đến, chắp tay nói:
"Bái kiến Vương thượng, bái kiến Tề Công. Không biết Vương thượng triệu kiến Gia, có gì phân phó?"
Ngô Củ chưa kịp nói chuyện, Tử Thanh từ bên ngoài tiến vào, nói:
"Vương thượng, Công tử Bạch ở ngoài, nói Tần Công muốn gặp Triệu tướng quân. Nhiều ngày không gặp Triệu tướng quân, Tần Công muốn cùng Triệu tướng quân hàn huyên tâm sự."
Triệu Gia nghe có chút giật mình, bất quá rất nhanh liền hiểu được. Nếu đại ca muốn cùng hắn hàn huyên tâm sự, tuyệt đối sẽ không để Công tử Bạch đến gọi. Không tâm sự cái gì, hơn phân nửa là giáo huấn.
Triệu Gia nhìn về phía Ngô Củ. Ngô Củ cũng không có làm khó dễ Triệu Gia, cười nói:
"Nếu Tần Công muốn cùng Triệu tướng quân hàn huyên tân sự, vậy Triệu tướng quân đi trước đi."
Triệu Gia chắp tay nói:
"Vâng, vậy Gia lui xuống."
Hắn nói, làm lễ xong quay người đi. Ngô Củ vào lúc này liền đứng lên, cười nói:
"Chờ một chút, Quả nhân có lời muốn nói cùng Triệu tướng quân trước khi đi."
Triệu Gia lập tức dừng bước, quay đầu lại, cung kính nhìn Ngô Củ cùng Tề Hầu.
Ngô Củ đã đứng thẳng người lên, chậm rãi đi tới, dáng dấp nhàn nhã. Một thân hướng bào màu đen, Ngô Củ không quá cao lớn lại kiên cường thoát tục.
Ngô Củ chậm rãi nâng tay lên, giơ ngón trỏ cùng ngón giữa, cười nói:
"Triệu tướng quân, Quả nhân trước tiên dặn Triệu tướng quân một câu. Bây giờ Triệu tướng quân có hai thân phận... Một là con tin Tần quốc, thứ hai là tướng quân Sở quốc. Triệu tướng quân là người thông minh, Quả nhân nói đến đây là hết lời, ngươi nên suy nghĩ một chút."
Ngô Củ nói, bàn tay đưa ra vỗ vai Triệu Gia.
"Bộp bộp!"
Đánh xong, Ngô Củ lập tức cười nói:
"Đi đi, Triệu tướng quân cùng Tần Công đã lâu không gặp, nên ôn chuyện."