Hai người hôn một trận, Tề Hầu lúc này mới đắc ý đi ăn cơm, bất quá đã không dám ăn thứ màu đỏ kia.
Ngô Củ thấy Tề Hầu trừng lẩu cay liền cười híp mắt tự mình gắp một đũa, đặt ở trong chén Tề Hầu, nói:
"Nếm thử xem, không ăn quả ớt là được rồi."
Tề Hầu gắp lên thịt trong chén. Bao bọc bên ngoài là màu đỏ, còn có chút bóng dầu, xác thực lôi kéo người ta muốn ăn, chỉ là sợ quá cay.
Tề Hầu thăm dò đặt thịt ở trong miệng. Vị mặn vừa phải, thịt bò mỏng mềm cho vào miệng liền tan ra. Cay tê lưỡi đến cả lỗ tai cũng lùng bùng, nhưng không phải là không chấp nhận được, hương vị cuốn hút.
Tề Hầu ăn một miếng, mở to hai mắt, nói:
"Thật không cay, thơm quá."
Ngô Củ cười híp mắt nói:
"Tôi không có lừa gạt phải không, lại nếm thử cái này."
Ngô Củ lại gắp một khối huyết hấp cho Tề Hầu. Tề Hầu chưa từng ăn huyết hấp, còn tưởng rằng là đậu phụ. Vào miệng có vị cay mặn trơn mềm, so với đậu hũ vị càng thu hút hơn.
Tổng cộng tám món đồ ăn, Tề Hầu ăn không còn biết trời đâu đất đâu, còn đánh giá vịt quay không có ngon bằng Ngô Củ làm. Hắn nói chờ Ngô Củ khỏi bệnh rồi, cũng làm lẩu cay cùng huyết hấp cho hắn ăn.
Ngô Củ thấy hắn ăn say sưa ngon lành, cũng đáp ứng. Tề Hầu tổng cộng ăn tám chém cơm đầy. Ngô Củ không ăn nhiều, liền đem hai phần ba cơm của mình cho Tề Hầu. Tề Hầu vẫn cảm thấy chưa hết thèm, cuối cùng ăn hết thảy không chừa gì, ăn bát đĩa sạch sẽ.
Ngô Củ đã không kinh sợ sức ăn của Tề Hầu, dù sao Tề Hầu trước đây lượng ăn lớn như vậy, nếu như đột nhiên ăn ít, Ngô Củ mới lo lắng hắn có phải là bị bệnh hay không. Huống hồ bây giờ Ngô Củ biết Tề Hầu là trọng sinh, đột nhiên có chút rõ ràng tại sao Tề Hầu ăn nhiều. Chỉ sợ là nguyên nhân tâm lý, dù sao một đời bá chủ bị bỏ chết đói, tiềm thức Tề Hầu không tiếp thụ được.
Hai người ăn tối xong, Tề Hầu biết Nhị ca yêu thích sạch sẽ, bất quá trên người có vết thương không thể rửa ráy, liền cần cù chăm chỉ lấy tới một chậu nước nóng. Đương nhiên là dưới sự chỉ dẫn tận tình của Ngô Củ, không thì Tề Hầu cũng không biết lấy nước nóng như thế nào.
Tề Hầu lau mặt cho Ngô Củ, động tác vô cùng ôn nhu. Ngô Củ cười híp mắt nhìn Tề Hầu, ngón tay trỏ còn chọc vào cằm của hắn, nói:
"Tôi thấy em dáng dấp không tệ. Thế nào? Có cân nhắc theo kim chủ hay không?"
Tề Hầu ngờ vực ngẩng đầu lên, căn bản nghe không hiểu, hỏi:
"Nhị ca, cái gì gọi là kim chủ?"
Ngô Củ cười cười, nói:
"Ừm... Chính là tôi bao em ăn, bao em ở."
Tề Hầu vừa nghe, lập tức nói:
"Được a!"
Ngô Củ nghe hắn không có chút đắn đo, quả thực đáp ứng không nói lắp. Bất quá sự đắn đo của Tề Hầu luôn là dành cho ăn uống, Ngô Củ cảm thấy chính mình nêm sớm làm quen mới phải.
Tề Hầu cần cù chăm chỉ lau xong mặt Ngô Củ. Thời gian còn sớm, không có việc gì làm, Ngô Củ liền cầm sách xem. Tề Hầu không có chuyện gì làm, quấn lấy Ngô Củ, không cho Ngô Củ xem sách, dù sao trong sách đều là "nói bừa".
Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là mở TV xem cùng Tề Hầu. Tề Hầu mới nhìn thấy TV, sợ hết hồn, đi xung quanh TV vài vòng, muốn đem người ở bên trong lôi ra. Ngô Củ nhìn Tề Hầu hành động như trẻ con, cười đến không chịu được, cảm giác mình nuôi một đứa nhỏ to xác.
Tề Hầu cuối cùng cũng không thể đem người trong ti vi lôi ra ngoài. Ngô Củ đem điều khiển từ xa đưa cho hắn, chỉ dẫn hắn làm sao chuyển kênh, để Tề Hầu chọn chương trình muốn xem.
Tề Hầu chuyển mấy kênh, có kênh đang chiếu phim thần tượng cổ trang thanh xuân, lời thoại khiến người xem hết sức xấu hổ. Tề Hầu ở kênh này xem một chút. Ngô Củ liền bị ép xem tình cảm nhí nhố quá lố.
Tề Hầu tựa hồ cũng thấy vô vị, lại bắt đầu ấn nút điều khiển từ xa chuyển kênh, rất nhanh liền đến kênh thiếu nhi. Kênh này đang chiếu phim những em bé rối Teletubbies.
Tề Hầu kinh ngạc nhìn những em bé rối Teletubbies hình thù kỳ quái trên ti vi. Đứa nào cũng đều có ăng ten trên đầu, mỗi đứa một màu sắc, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Một đám đứng xếp hàng xoay đến vặn vẹo, còn vỗ vỗ bụng bự tròn vo.
Tề Hầu lúc này xem say sưa ngon lành, đem điều khiển từ xa để ở một bên. Xem ra hắn thích những em bé rối Teletubbies.
Ngô Củ lấy làm kinh hãi.
Không nghĩ tới bá chủ Xuân Thu thích xem phim thiếu nhi!
Không bao lâu phim những em bé rối Teletubbies liền kết thúc. Tề Hầu bắt đầu xem khi tập phim sắp kết thúc, ở đoạn cuối từng em bé Teletubbies vẫy tay nói:
"Bye bye... Bye bye... bye bye "
Tề Hầu xem vô cùng chăm chú, nhíu nhíu lông mày, thật giống đang nghiên cứu về quốc gia nào đó. Ngô Củ nhìn cảnh này đặc biệt buồn cười, ở trên giường lăn lộn.
Những em bé rối Teletubbies kết thúc lập tức tới tiết mục khác. Kế tiếp là Tây Du Ký bản hoạt hình, bắt đầu vang lên lời hát tẩy não "Hầu ca Hầu ca". Tề Hầu càng là kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Hầu ca lên trời xuống đất đánh yêu quái. Tề Hầu cảm thán:
"Đây là cái vu thuật gì, thật là lợi hại."
Ngô Củ thật không nhịn được, cười đến vết thương đau đớn, nằm co ở trên giường, thân thể run bần bật. Tề Hầu lại không phát hiện Ngô Củ "cười nhạo" hắn, còn bận xem Hầu ca dùng vu thuật đấu với yêu quái.
Hầu ca vẫn luôn đánh yêu quái đến hơn chín giờ. Tề Hầu xem xong Hầu ca, cảm thấy thời gian không còn sớm, nói:
"Nhị ca, trên người còn có thương tổn, đi ngủ sớm một chút."
Ngô Củ gật gật đầu, lập tức vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói:
"Giường rộng, em cũng lại đây ngủ đi."
Tề Hầu vừa thấy Ngô Củ mời chính mình, ngay lập tức liền đi qua nằm ở bên cạnh Ngô Củ. Hai người đắp kín mền, Ngô Củ hơi nghiêng một ít, ôm cánh tay Tề Hầu. Động tác này có chút dịu ngoan, Tề Hầu đương nhiên thích, cũng ôm Ngô Củ.
Ngô Củ cười nói:
"Đây là thật hay là nằm mơ."
Tề Hầu cúi đầu hôn một cái lên trán Ngô Củ, nói:
"Nhị ca, tại sao là nằm mơ chứ? Tôi nói rồi, Nhị ca ở nơi nào, tôi liền ở nơi đó."
Ngô Củ cười cười, nhắm mắt lại, cảm giác vô cùng an tâm, liền muốn ngủ. Trước đây bản thân là người cô đơn, bây giờ có Tề Hầu, rốt cục không phải người cô đơn nữa, trong lòng Ngô Củ hết sức vui vẻ, tất nhiên cũng thả lỏng, chẳng mấy chốc đã muốn buồn ngủ. Tề Hầu lại không ngủ, đột nhiên nói:
"Nhị ca, kỳ thực tôi vẫn luôn có một thắc mắc..."
Ngô Củ vốn muốn ngủ, bất quá nghe hắn nói liền mở mắt. Nghe hắn ấp a ấp úng, Ngô Củ hỏi:
"Làm sao vậy? Thắc mắc gì?"
Tề Hầu ấp a ấp úng thật lâu mới nói:
"Nhị ca, cái cửa kia vì sao treo đồ vật hèn mọn xấu xa như thế? Lẽ nào... Lẽ nào tôi không thể thỏa mãn Nhị ca?"
Ngô Củ phút chốc cũng bối rối.
Cái thứ gì?
Hèn mọn?
Xấu xa?
Thỏa mãn?
Đó là cái gì cùng cái gì?
Ngô Củ thuận theo ngón tay Tề Hầu chỉ nhìn phương hướng kia, nhất thời vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
"Đó là tay nắm cửa!"
Tề Hầu vừa nghe, trên mặt lộ ra biểu tình "nhìn đi" cửa còn gắn thứ kia thì xấu xa hay không xấu xa?
Ngô Củ phút chốc muốn quỳ lạy Tề Hầu trí tưởng tượng đi rất xa. Thiếu chút bị ánh mắt chính nghĩa của Tề Hầu làm lẫn lộn đúng sai, sao đột nhiên cảm thấy tay nắm cửa thành đồ vật hèn mọn?
Ngô Củ giải thích một chút cho Tề Hầu, nói:
"Nơi này cửa đều có tay nắm."
Nói xong cũng nhìn thấy Tề Hầu quăng tới ánh mắt "thật là lợi hại". Ngô Củ nhất thời che mặt của mình, nghĩ thầm.
Mình rốt cuộc nói cái gì kinh hãi thế tục?
Tề Hầu uyển chuyển tìm từ nói:
"Nói cách khác... là tập tục nơi này? Trên cửa đều treo thứ đó?"
Ngô Củ bụm mặt xoa xoa, cũng không muốn cùng hắn thảo luận cái vấn đề này.
"Đó là chỗ khi mở cửa nắm vào lôi ra, không phải là cái xấu hổ kia!"
Tề Hầu nhíu nhíu mày, nói:
"Lôi? Nghe có vẻ rất đau."
Ngô Củ rốt cục muốn khóc, cũng không biết là đau lòng tay nắm bị người ta mỗi ngày nắm lôi rất đau, hay là đau lòng sự thông minh của mình bị EQ của Tề Hầu lừa gạt mất sạch. Nói chung rất muốn khóc, Ngô Củ nói:
"Tôi muốn đi ngủ."
Tề Hầu liền vội vàng nói.
"Nhị ca nhanh ngủ đi."
Ngô Củ nhắm mắt lại, có thể coi là thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì hai người xoắn xuýt rất lâu vấn đề tay nắm cửa giống "trái ớt". Ngô Củ cũng coi như là tâm lực suy kiệt, rất nhanh liền ngủ. Không biết có phải do Tề Hầu ở bên cạnh hay không, Ngô Củ ngủ rất an ổn, ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Trong bệnh viện bệnh nhân thức dậy đều rất sớm. Ngô Củ cảm giác được ánh nắng chiếu vào phòng bệnh, lại nghe được ngoài cửa có tiếng nói chuyện, lúc này mới bị đánh thức.
Thì ra bên ngoài xe bán bữa sáng đã đến, khó trách ồn ào. Các bệnh nhân đều đi ra ngoài mua điểm tâm.
Ngô Củ dụi dụi mắt, ngồi dậy, nhìn chung quanh phòng một vòng không nhìn thấy Tề Hầu. Còn tưởng rằng hắn đi rửa mặt, tâm lý rất lo lắng buồng tắm bị phá hủy, Ngô Củ xuống giường đi nhìn một chút. Kết quả cũng không có thấy Tề Hầu trong buồng tắm.
Ngô Củ mặt ngờ vực, nghĩ lại nghĩ, có khả năng hắn đi ra ngoài mua đồ ăn. Dù sao Tề Hầu tối hôm qua ăn chưa đã thèm.
Ngô Củ mở cửa phòng nhìn bên ngoài, quả nhiên liền thấy Tề Hầu. Tề Hầu đã mua điểm tâm, trong tay cầm năm phần đồ ăn. Một túi năm cái bánh bao lớn còn bốc khói, một cái túi nhựa căng phồng chứa dưa muối và bánh quẩy, năm hộp cháo xếp chồng lên nhau rất cao. Tề Hầu cầm tất vững vàng ở trong tay.
Tề Hầu mua bữa sáng xong, lúc này lại đang cùng y tá tán gẫu. Các y tá đang thay ca. Có mấy y tá trẻ tuổi xinh đẹp bắt chuyện cùng Tề Hầu. Người nào cũng cười tủm tỉm, mở miệng liền gọi Lữ ca, đặc biệt thân mật.
Tề Hầu cao lớn đẹp trai. Ngày hôm qua đồng phục bệnh nhân của hắn bị làm bẩn, bởi vậy hắn mặc chính là quần áo của Ngô Củ. Ngô Củ vóc người không tính thấp, thế nhưng không cao to vạm vỡ bằng Tề Hầu. Tề Hầu mặc áo phông của Ngô Củ quả thực thành áo body gợi cảm, cơ bụng cơ ngực bắp tay đều lộ ra. Áo không đủ dài, phần eo lúc ẩn lúc hiện. Phía dưới là chân dài thẳng tắp, quần cũng bó sát mông, quả thực chính là giếng phun hormone, phun đầy người đầy mặt.
Các y tá cười híp mắt vây quanh Tề Hầu, hỏi:
"Lữ ca, anh có WeChat không?"
"Đúng vậy, kết bạn nha, khi không có chuyện gì rảnh rỗi tán gẫu."
Tề Hầu lần thứ hai bị người ta hỏi WeChat, thế nhưng hắn thực sự không biết WeChat là cái gì. Vào lúc này liền nghe tiếng ho khan.
"Khụ khụ!"
Mọi người lập tức quay đầu nhìn, thấy là Ngô Củ.
Tề Hầu nhìn thấy Nhị ca, vội vã chạy đến, liền từ bỏ mấy y tá vây quanh hắn. Hắn cười híp mắt nói với Ngô Củ.
"Nhị ca, điểm tâm mua rồi. Nhị ca, Nhị ca xem, y tá còn cho sữa chua, nghe đâu uống rất ngon."
Thì ra Tề Hầu bình dị dễ gần như thế, vui vẻ tán gẫu với mấy y tá là bởi vì y tá đưa cho hắn hai hộp sữa chua, nói là uống rất ngon, chua chua ngọt ngọt còn tốt cho tiêu hóa.
Sức ăn Tề Hầu gấp bốn lần người thường. Hắn ăn bốn cái bánh bao, uống bốn phần cháo, vét sạch hết dưa muối, bốn cái bánh quẩy. Nhìn thấy Ngô Củ ăn không hết một phần, hắn còn giúp Ngô Củ tiêu diệt nửa cái bánh bao. Cuối cùng hắn đem sữa chua mở ra uống.
Tề Hầu chưa từng uống qua sữa chua, nếm thử một chút. Mùi vị này thật sự là vị sữa có chua có ngọt, còn có thể tráng miệng. Mùi thơm nồng đậm, chất sữa sền sệt, uống ngon vô cùng.
Tề Hầu trực tiếp xé nắp hộp sữa chua, đặc biệt thô lỗ trút vào trong miệng. Hắn uống miệng dính đầy sữa như có râu mép. Cuối cùng chưa hết thèm, hắn duỗi lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe miệng của mình, đem râu mép sữa chua cuốn vào trong miệng.
Ngô Củ thấy cảnh này, nhất thời bụng dưới căng thẳng, không lý do cảm thấy bị phun một mặt hormone. Nhìn dáng dấp Tề Hầu uống sữa chua đắc ý, Ngô Củ cũng không biết là ghen với y tá hay là ghen với sữa chua, liền nói:
"Em thích như vậy, chờ chúng ta về nhà, tôi làm cho ăn."
Tề Hầu kinh ngạc nói:
"Nhị ca cũng sẽ làm sữa chua?"
Ngô Củ cười nói:
"Cái này có gì khó?"
Tề Hầu lập tức cao hứng nói:
"Nhị ca rất lợi hại. Quá tốt rồi, bao nhiêu đó quá ít, căn bản không đủ uống. Nhị ca nhớ làm nhiều một chút, một lần tôi có thể uống ba bát."
Tề Hầu dùng tay diễn tả một chút. HunhHn786 Ngô Củ liếc mắt nhìn, thấy khả năng bát hắn nói không nhỏ hơn cái chậu bao nhiêu.
Ngô Củ nằm viện một tuần, giải phẫu rất thành công, vết thương khôi phục cũng không tồi, liền chuẩn bị xuất viện. Tề Hầu cũng cùng xuất viện.
Ngô Củ có nhà của chính mình ở tại thành phố này. Những năm nay dốc sức làm việc, kiếm không ít tiền, Ngô Củ mua một căn hộ trong tiểu khu nội thành. Tuy rằng không phải rất lớn, cũng không phải biệt thự, bất quá tốt xấu là nhà của chính mình ở cũng thoải mái.
Trước đây Ngô Củ còn cảm thấy ở một mình có chút vắng vẻ. Ngô Củ thường ở công ty tăng ca. Bây giờ có thêm Tề Hầu, không cần tưởng tượng, cũng biết có bao nhiêu náo nhiệt.
Trợ lý Miêu Hâm nghe nói Lữ ca xuất viện, cố ý mượn một chiếc xe tới đón.
Lữ Bạch là diễn viên, công ty có sắp xếp chỗ ở trong ký túc xá. Mà không phải miễn phí, mỗi tháng phải đóng tiền, điều kiện cũng không tốt. Có mấy người ở cùng một phòng.
Ngô Củ đương nhiên sẽ không cho Tề Hầu ở loại địa phương đó, liền nhờ Miêu Hâm lái xe chở hai người đến nhà Ngô Củ.
Miêu Hâm vô cùng chịu khó, đã tới rất sớm, còn hỗ trợ thu dọn đồ đạc, mang quần áo đến cho Tề Hầu thay. Tề Hầu rốt cục không cần mặc quần áo Ngô Củ "khoe khoang sắc đẹp".
Tề Hầu cùng Ngô Củ đều đi thay quần áo bình thường. Tề Hầu đổi bộ quần áo đơn giản, áo phông trắng cùng quần jean xanh.
Chỉ là áo thun màu trắng trơn, không có hoa văn hay hình ảnh gì trang trí. Bất quá Tề Hầu chính là móc treo quần áo, ngược lại càng làm nổi bật nhan sắc. Áo trắng tinh, sạch sẽ, gọn gàng tạo nên vẻ ngoài trẻ trung cá tính, đẹp mắt. Phía dưới là quần jean xanh nhạt, dài không quá mắt cá, phác hoạ đôi chân dài của Tề Hầu. Quần jean lưng thấp, thắt lưng thô, nhìn rất cá tính thời trang.
Miêu Hâm còn mang đến cho Tề Hầu một cái mũ lưỡi trai, một cái kính râm, một cái khẩu trang đen. Tề Hầu được trang bị đầy đủ.
Hôm nay nắng to, Tề Hầu vốn là thân nhiệt cao, rất sợ nóng, cảm thấy muốn bốc hỏa, còn phải che kín mít, Tề Hầu tất nhiên không chịu.
Ngô Củ đổi xong quần áo, đi ra nhìn thấy hơi kinh ngạc. Dù sao Tề Hầu không có danh tiếng gì, hẳn sẽ không cần thiết trang bị kín đáo tránh công chúng như minh tinh?
Miêu Hâm nói:
"Ngô tiên sinh, ngài không biết thôi. Bởi vì trường quay có sự cố, rất nhiều paparazi đang săn tư liệu, công ty muốn Lữ ca ít lộ diện một chút."
Tề Hầu từ chối mang cái khẩu trang hình thù kỳ quái. Kính râm cùng mũ thì lại mang lên. Ngô Củ cảm thấy không mang khẩu trang cũng rất tốt. Tề Hầu đeo kính râm, quả thực soái cao độ. Tóc của hắn không phải tóc dài, mà là tóc ngắn, đeo một cặp kính râm rất phù hợp hình tượng soái ca. Mũ lưỡi trai kéo tới rất thấp, tuy rằng có thể che một ít khuôn mặt, thế nhưng loại mơ hồ này cho cảm giác chết người nhất.
Miêu Hâm chỉnh trang phục cho Tề Hầu xong, lúc này mới nói:
"Ngô tiên sinh, Lữ ca, đi thôi."
Công ty không có cho Tề Hầu xe, Miêu Hâm ngày hôm nay cố ý mượn một chiếc xe đưa Ngô tiên sinh cùng Lữ ca về nhà. Dù sao Ngô tiên sinh mới vừa làm qua giải phẫu, cũng không tiện tự mình lái xe.
Miêu Hâm đi bãi gửi xe bệnh viện lái xe ra. Ngô Củ liền lôi kéo Tề Hầu vào thang máy xuống tầng trệt.
Ngô Củ dẫn Tề Hầu vào thang máy, Tề Hầu vẻ mặt ngờ vực. Nhìn thấy hai người đi vào một gian phòng kim loại nhỏ, sau đó cửa phòng đóng lại, Tề Hầu muốn cảm thán cùng Ngô Củ cửa phòng này không có gắn đồ vật hèn mọn. Chỉ là hắn còn chưa nói ra, đột nhiên kêu một tiếng.
"Ôi!"
Một cảm giác khó diễn tả thổi quét đến, Tề Hầu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Đồng thời vang lên một giọng nữ rất dễ nghe ngay trên đỉnh đầu Tề Hầu.
"Thang máy, đi xuống."
Tề Hầu sợ hết hồn, còn phát ra cảm thán. Ngô Củ sững sờ, lập tức nhịn không được liền bật cười. Nhìn Tề Hầu vẻ mặt chấn kinh, Ngô Củ cười đau bụng, run rẩy ngồi chồm hỗm xuống ôm bụng nín cười.
Tề Hầu lại bị Ngô Củ cười nhạo. Sợ hãi ngắn ngủi đi qua, Tề Hầu liền nghiên cứu "thang máy", giống mấy đứa trẻ lần đầu đi thang máy, hắn hết sức tò mò. Ngô Củ nín cười, vừa ngẩng đầu liền choáng váng. Bởi vì Tề Hầu đang dùng ngón ấn vào nút lệnh trên bảng điều khiển thang máy, từ tầng mười tới tầng trệt đều phát sáng. Mỗi lần ấn vài một nút, đèn sáng lên, còn phát ra tiếng "bíp". Tề Hầu tựa hồ khó mà tin nổi, nhiều lần ấn vào nút lệnh.
Ngô Củ trong nháy mắt mắt choáng váng. Mấu chốt thang máy bệnh viện không phải loại tiên tiến, nút lệnh ấn xuống là xác nhận hành động, không giống thang máy mấy tòa nhà cao ốc ấn hai lần có thể xóa lệnh. Ở đây không thể hủy lệnh, nhất định mỗi tầng sẽ dừng lại một lần.
Vì vậy Ngô Củ cùng Tề Hầu yên lặng đứng ở trong thang máy, liên tục nghe giọng nữ trên đỉnh đầu vang lên.
"Đến tầng chín. Thang máy đi xuống."
"Đến tầng tám. Thang máy đi xuống."
"Đến tầng bảy. Thang máy đi xuống."
Xuống tầng có người bước vào thang máy. Người kia cũng không phải muốn xuống lầu, định ấn nút liền thấy bảng điều khiển các nút lệnh đều sáng lên. Sau đó người kia lại nhìn người trong thang máy, phát hiện chỉ có Ngô Củ cùng Tề Hầu. Ngô Củ ngày hôm nay xuất viện, ăn mặc tương đối nghiêm túc, áo sơ mi quần tây, mà Tề Hầu mặc như minh tinh, còn có loại khí tức người sống chớ tiến vào. Người kia thấy thế nào cũng không giống như là hai người trưởng thành làm chuyện đó.
Người mới vào thang máy còn cảm thán nói:
"Thời đại này trẻ con nghịch ngợm quá nhiều. Các anh xem tất cả nút lệnh đều sáng đèn. Nếu có việc gấp thì làm sao đây?"
Tề Hầu nghe không hiểu cái gì gọi là nghịch ngợm, còn quay đầu hỏi Ngô Củ.
"Nói Nhị ca hả?"
(Nguyên văn là "hùng hài tử" chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, phá phách, khóc quấy. Ngô Củ ở Xuân Thu họ Mị thị Hùng, nên Tề Hầu nghĩ người kia là nói Ngô Củ)
Ngô Củ lườm Tề Hầu, cũng đạp hắn một cái. Tề Hầu căn bản không biết "đứa trẻ nghịch ngợm" là chỉ hắn, cũng không hiểu Nhị ca tại sao muốn đạp hắn.
Ngô Củ và Tề Hầu còn có người xa lạ, liên tục nghe "thang máy đi xuống", mỗi tầng dừng một lần. Mãi cho đến tầng trệt, Ngô Củ lôi kéo Tề Hầu chạy ra khỏi thang máy. Mà người kia tương đối thảm, hắn hình như muốn đi tầng hầm thứ ba, bởi vậy còn phải nhẫn nại thêm một chút.
Bởi vì "sự kiện thang máy", hai người xuống lầu mất thời gian lâu hơn bình thường. Miêu Hâm đã đợi một lúc, còn cho là bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Ngô Củ thật không tiện nói cho Miêu Hâm biết thành tựu của đứa trẻ nghịch ngợm Lữ ca.
Miêu Hâm lái xe, Ngô Củ cùng Tề Hầu ngồi ở ghế sau. Xe khởi động, Tề Hầu liền sợ hết hồn, đột nhiên một phát bắt lấy tay Ngô Củ nói:
"Nhị ca, Nhị ca, động..."
Ngô Củ phút chốc muốn che mặt. Miêu Hâm kinh ngạc quay đầu lại hỏi:
"Cái gì động?"
Ngô Củ lại nhanh chóng tiếp lời, nói:
"Không có gì."
Tề Hầu lần đầu ngồi "xe hơi", có chút sốt sắng, bất quá rất nhanh đã thích ứng. Hắn cái gì cũng chưa từng thấy, cái gì cũng mới mẻ, víu cửa kính xe, ló đầu ra phía ngoài, nói:
"Nhị ca, xem cái kia... Xem cái này... cái đó..."
Ngô Củ vẻ mặt bất đắc dĩ, vội vã lôi Tề Hầu vào trong, nói:
"Đừng thò đầu ra ngoài, quá nguy hiểm."
Trên đường đi rất thông thuận vì không phải giờ cao điểm, rất nhanh liền tới tiểu khu nhà Ngô Củ. Tề Hầu hiếu kỳ như một đứa trẻ mới ra thành thị lần đầu, hết hỏi cái này đến hỏi cái khác. Phải nói Tề Hầu kỳ thực đã rất khắc chế lòng hiếu kỳ của bản thân, dù sao có Miêu Hâm ở đây. Nếu như Miêu Hâm không có mặt, khả năng dọc đường đi sẽ phát sinh thảm kịch tương tự với "sự kiện thang máy".
Xe bên ngoài tiến vào tiểu khu thủ tục rất phức tạp. Miêu Hâm đậu xe bên ngoài, chuẩn bị đưa Ngô Củ cùng Tề Hầu lên lầu. Ngô Củ thật không tiện khi để cô gái nhỏ giúp bọn họ mang hành lý lên lầu, liền cười uyển chuyển từ chối.
Miêu Hâm nói:
"Vậy em đi trước, Lữ ca có việc gọi điện thoại cho em. Chị Trương nói Lữ ca mới vừa bị thương, xuất viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày, đã lui thời gian công tác cho Lữ ca. Hình như còn có một cái quảng cáo đó."
Tề Hầu nghe không hiểu, không biết Miêu Hâm nói cái gì, nhưng vẻ mặt "đã hiểu" gật gật đầu. Nếu bàn về giả vờ giả vịt, e sợ không ai so bằng Tề Hầu. Miêu Hâm liền cười tạm biệt hai người, lái xe đi. Cô ấy còn phải đem xe về trả.
Miêu Hâm vừa đi, Tề Hầu liền cầm tất cả hành lý lên. Hắn rất khỏe mạnh. Trước đó bị đụng trúng đầu, trong não có tụ máu, bất quá bây giờ tất cả đều ổn. Thể chất của hắn tốt hơn Ngô Củ không biết bao nhiêu lần, sớm đã không có chuyện gì.
Tề Hầu một tay cầm một cái túi du lịch, liền đi theo Ngô Củ tiến vào tiểu khu. Tề Hầu liếc mắt liền thấy được cái gọi là thang máy, nhất thời ánh mắt có chút tỏa sáng. Ngô Củ thấy bộ mặt hắn đã đau đầu, số tầng chung cư hơn bệnh viện nhiều lắm, không thể không ho khan một tiếng, thấp giọng nhắc nhở:
"Không thể ấn nút lung tung, có nghe hay không?"
Tề Hầu tuy rằng nhìn thang máy mắt sáng ngời, thế nhưng cũng không dám không nghe Nhị ca. Hắn không thể làm gì khác hơn là ỉu xìu gật gật đầu. Nếu như hắn có lỗ tai, nhất định là cụp trên đầu.
Ngô Củ hận không thể lập tức vò đầu Tề Hầu. Phải nói bộ dạng Tề Hầu như chú chó bị oan ức đáng thương cực kỳ. Bất quá Ngô Củ biết đây là kỹ năng diễn xuất của Tề Hầu. Nói thật, nếu như Tề Hầu tiến vào giới giải trí, Lữ Bạch không tỏa sáng mới là lạ. Không nói đến ngoại hình, chỉ nói kỹ năng diễn xuất, Tề Hầu đúng là rất có thực lực. Trình độ diễn xuất này tuyệt đối ăn đứt một đám tiểu thịt tươi, đạt điểm tối đa.
Ngô Củ dẫn Tề Hầu đi lên lầu. Căn hộ của Ngô Củ trong tòa nhà chung cư nhiều tầng, cũng không phải biệt thự, cũng không phải hình thức phòng đơn. Toàn bộ diện tích căn hộ phổ thông hơn 100 mét vuông, có phòng ngủ chính, phòng ngủ nhỏ dành cho khách, phòng sách nhỏ, phòng bếp và nhà vệ sinh, nơi tiếp khách. Tuy rằng bố trí thoạt nhìn đơn giản, bất quá ở thoải mái. Hơn nữa trước đây chỉ có một mình Ngô Củ ở, luôn cảm thấy vắng vẻ.
Đến tầng, Ngô Củ cùng Tề Hầu ra khỏi thang máy. Ngô Củ mở cửa để Tề Hầu đi vào trước. Tề Hầu dáng dấp như bà Lưu tiến vào đại quan viên, kinh ngạc mở to hai mắt. Bởi vì nóng, sống mũi chảy mồ hôi, kính râm đã từ trên mặt trượt xuống dưới, càng lộ vẻ mặt hiếu kỳ.
Ngô Củ cười nói:
"Để túi xuống, đi phòng vệ sinh rửa tay."
Tề Hầu biết Nhị ca có tính ưa sạch sẽ, bé ngoan thả đồ xuống, lấy kính cùng mũ xuống để ở một bên, chuẩn bị đi rửa tay, thuận tiện gột rửa cho mát.
Ngô Củ quay người đóng cửa, vừa lúc đó cửa thang máy mở ra. Từ bên trong đi ra mấy người mặc âu phục đen đeo kính đen, nhìn rất hùng hổ. Những người kia vây quanh một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, cao lắm là hai mươi hai hai mươi ba tuổi.
Thanh niên trẻ tuổi nhìn thấy Ngô Củ, lập tức nhanh chân đi tới lại, ngăn cản Ngô Củ muốn đóng lại, hùng hùng hổ hổ nói:
"Mày sao còn chưa có chết? Con hoang của người đàn bà đê tiện. Quả nhiên chính là mạng lớn, đi gieo vạ ngàn năm!"
Ngô Củ nhìn thấy người thanh niên, sắc mặt trong nháy mắt liền lạnh xuống.
"Rầm!!!"
Cửa bị người thanh niên đạp mạnh, chấn động, suýt nữa đụng phải Ngô Củ. Ngô Củ mới vừa xuất viện, miệng vết thương đã khép lại, thế nhưng còn cần chăm sóc. Bác sĩ dặn dò tuyệt đối đừng vận động mạnh, cẩn thận bị xé rách.
"Ui!"
Ngô Củ bị chấn động, đau kêu một tiếng. Người trẻ tuổi kia nhìn thấy bắt đầu cười ha hả, liền muốn kêu người xông tới.
Tề Hầu đi rửa tay, nghe âm thanh bên ngoài, ngay lập tức liền vọt ra. Trên mặt hắn đều là nước, tóc tai cũng ướt. Giọt nước trên mặt lăn xuống, nhìn càng dữ tợn dọa người. Bởi vì nhìn thấy Ngô Củ bị người khác bắt nạt, vẻ mặt Tề Hầu giận dữ, có thể nói là khuôn mặt khủng bố.
Người trẻ tuổi không nghĩ tới nhà Ngô Củ còn có người khác. Đột nhiên lao ra một người đàn ông cao hơn hắn một cái đầu, người trẻ tuổi sợ hết hồn, theo bản năng lui lại mấy bước.
Người trẻ tuổi không phải ai xa lạ, nói đến cùng cũng là em trai Ngô Củ, bất quá là cùng cha khác mẹ.
Cha mẹ Ngô Củ kết hôn ở nông thôn, nhưng không có giấy chứng nhận, chỉ tổ chức tiệc cưới. Sau đó cha ruột Ngô Củ bỏ lại vợ con đi thành phố làm việc. Một đi không trở lại, còn kết hôn với người trong thành phố, đến nhà người có tiền làm con rể.
Người trước mắt này chính là em trai cùng cha khác mẹ với Ngô Củ. Hắn theo họ mẹ, tên gọi là Bao Tuấn. Chính là đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Bao Tuấn năm nay mới tốt nghiệp đại học, không có bản lãnh gì. Giấy chứng nhận đại học đều là mua mới có được. Tốt nghiệp xong hắn liền muốn điều hành công ty. Trong công ty có rất nhiều người không chấp thuận, bởi vậy Bao Tuấn rơi vào tình cảnh hết sức khó xử.
Trước đây khi thân thế Ngô Củ bị nhà họ Bao biết, Bao Tuấn liền đại náo một trận, muốn mẹ hắn diệt trừ Ngô Củ. Nói Ngô Củ ở trong công ty làm khó dễ hắn, khiến hắn mất mặt, chơi xấu hắn, nhằm vào hắn.
Người nhà họ Bao vốn rất kiêng kị Ngô Củ. Khi chưa biết thân thế chỉ là kiêng kỵ Ngô Củ là nhân tài mới xuất hiện quá lợi hại, đã có ý khách át chủ. Nếu tiếp tục như thế, công ty cũng sắp thành của Ngô Củ.
Khi biết thân thế Ngô Củ, người nhà họ Bao càng hận Ngô Củ. Bởi vậy gây áp lực Ngô tiên sinh, Ngô tiên sinh đi một chuyến tới bệnh viện, bất quá thất bại tan tác mà quay trở về. Sống mũi ông ta bị Tề Hầu đấm gãy, đang phải phẫu thuật thẩm mỹ sửa sống mũi. Bao Tuấn nghe chuyện, cảm thấy người cha này cũng quá vô dụng. Ngô Củ chưa có chết, ông ta đã tiễn sống mũi đi trước.
Bao Tuấn vừa nghe Ngô Củ xuất viện, liền muốn trực tiếp đến nhà xử lý Ngô Củ. Hắn tìm mấy tên xã hội đen, trả giá cao, chuẩn bị đến nhà Ngô Củ đập phá, đem người đánh chết cũng không sao cả. Bao gia thế lực lớn như vậy, chẳng lẽ còn sợ cái gì? Có điều tra thì bỏ tiền ra thuê người thế mạng là được rồi.
Bao Tuấn một mặt hung hăng, bị Tề Hầu trừng lại theo bản năng sợ sệt, lui mấy bước. Thế nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục hung hăng. Bởi vì phía sau hắn là một đám người nha. Người này tuy rằng cao to, nhưng cũng không đáng ngại, dù sao chỉ có một mình, mà Ngô Củ căn bản không biết đánh nhau.
Bao Tuấn cười lạnh nói:
"Mày là thứ gì? Tại sao lại ở chỗ này? À tao biết rồi, là tình nhân hắn bao dưỡng đúng không?! Tao biết mà, lúc ở công ty luôn giả mù sa mưa, không biết dựa vào quyền lực chơi bao nhiêu người rồi! Cả đàn ông cũng không buông tha. Đúng là buồn nôn! Tao cho mày biết... A a a a!!!"
"Bốp!"
Bao Tuấn chửi rủa còn chưa hết, đột nhiên trước mắt tối sầm, mặt cũng lệch sang một bên. Tề Hầu giơ tay lên đánh ra một đấm, trực tiếp đánh vào mặt Bao Tuấn.
Bao Tuấn lui về phía sau ngã ngồi trên đất, cái mông va đập mạnh rất thốn, khóe miệng rách chảy máu, răng cửa thậm chí có chút lung lay. Chết người nhất là hắn cắn trúng lưỡi của mình.
"Phèo!"
Hắn phun ra một ngụm máu.
Những người đi theo phút chốc cũng bị dọa cho sợ rồi, kinh ngạc nhìn tình cảnh này. Có người vội vã xông tới nâng dậy Bao Tuấn, nói:
"Bao... Bao tiên sinh, ngài không có chuyện gì chứ?"
Bao Tuấn bị đánh bối rối, phản ứng chậm chạp, lúc sau mới oa oa kêu to lên.
"Hắn... Hắn đánh tao!! Hắn đánh tao!!!"
Tề Hầu híp mắt, ở trên cao nhìn xuống Bao Tuấn. Giọt nước thuận theo tóc lăn xuống mặt Tề Hầu. Hắn liền giơ tay lên đem tóc mái vuốt hết về phía sau.
Chỉ là một động tác giơ tay vuốt tóc, Bao Tuấn lại cho là Tề Hầu muốn đánh hắn, vội vàng lui về sau co rụt lại, còn hét to một tiếng, động tác kia vô cùng buồn cười.
"Á!"
Tề Hầu lạnh lùng nhìn Bao Tuấn, vô cùng khinh người nói:
"Đúng đó, tao liền đánh mày đó. Nếu như dám to gan nói với Nhị ca một chữ "không", tao liền xoá sạch răng trong miệng mày."
Giọng Tề Hầu trầm thấp khàn khàn, mang theo một uy nghiêm vương giả. Bao Tuấn sợ đến run rẩy, lại không cam lòng, gào thét lớn.
"Đánh hắn! Đánh hắn cho tao! Đánh chết hắn! Đừng có lưu tình! Nhằm chỗ hiểm mà đánh! Còn cái thằng con hoang thấp hèn đê tiện nữa!!!"
Bao Tuấn dùng hết sức hét lên, gào thét lớn. Mấy người phía sau có chút sợ sệt, dù sao Tề Hầu vừa ra tay liền biết có thực lực, tuyệt đối là người luyện võ. Thế nhưng bọn họ cũng cân nhắc Tề Hầu chỉ có một mình, bọn họ nhiều người như vậy, tuyệt đối có thể lấy nhiều thắng ít.
Hô to một tiếng đám người liền vọt vào trong, như ong vỡ tổ, tất cả đều sẵn sàng tham chiến.
Ngô Củ có chút sốt ruột, sợ bọn họ người đông thế mạnh, Tề Hầu một mình ứng phó không được.
Tề Hầu lại ôm lấy eo Ngô Củ, dìu người lùi về phía sau một chút, rồi nhanh chóng nghênh chiến. Đám người này còn mang theo dao găm, lấy ra muốn đâm Tề Hầu. Ngô Củ nhìn mà lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Nhưng mà Tề Hầu vẻ mặt xem thường. Đột nhiên có một người xông lên đâm tới. Tề Hầu nhanh như chớp bắt lấy cổ tay cầm vũ khí của người xông lên trước nhất. Cổ tay cầm dao găm bị xoay một cái. Đau đớn còn kèm theo tê dại, dao tuột khỏi tay người kia rơi xuống. Tề Hầu quơ một cái, nắm chắc dao găm, cười lạnh một tiếng. Người kia ngã xuống ngồi trên đất. HunhHn786
"Vèo!!!"
Tay Tề Hầu rung động dao găm văng ra ngoài, quả thực là vừa chuẩn vừa tàn nhẫn.
"A a a a!"
Tiếng thét chói tai vang lên. Dao đâm vào phía dưới đủng quần người kia một chút. Nếu như nhếch lên một chút, khẳng định sẽ bị hủy diệt nhân sinh.
Những người khác đều bị dọa sợ cháng váng, không dám tiến lên đánh Tề Hầu. Tề Hầu bước nhanh tới, một phát bắt được Bao Tuấn đang sợ đến sắp tè ra quần.
"Bốp!!"
Hắn đạp người từ trong phòng văng ra ngoài.
"Rầm!"
Bao Tuấn trực tiếp va vào cánh cửa. Mặt Bao Tuấn úp vào cánh cửa, hàm răng đau đớn. Hắn cúi đầu nhìn thấy có răng rơi trong lòng bàn tay, còn có máu. Đau đớn không tả được, cũng khiến hắn sợ muốn chết.
Bao Tuấn không nói hai lời, bò bằng cả tay chân muốn bỏ chạy, hô to:
"Cứu... Cứu mạng a!"
Tề Hầu cười lạnh một tiếng, đi tới hai bước, trực tiếp túm lấy Bao Tuấn lên. Bao Tuấn gần như chân không chạm mặt đất, dùng sức giãy giụa. Nhìn Bao Tuấn răng cửa trống trơn, Tề Hầu híp mắt nói:
"Tao đã nói rồi, mày lại nói với Nhị ca một chữ "không", liền xoá sạch hàm răng. Còn dư hai cái là tao không đúng..."
Hắn nói tới chỗ này ném Bao Tuấn xuống. Bao Tuấn lập tức liền quỳ xuống, vội vã xin tha:
"Ngô tiên sinh! Ngô tiên sinh! Tôi sai rồi! Tôi khốn nạn! Tôi là con hoang của người đàn bà đê tiện! Cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi!"
Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu ứng đối như thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới ghét bỏ liếc mắt nhìn Bao Tuấn máu cùng nước nhỏ tí tách, nói:
"Chúng ta đều là người văn minh, đương nhiên phải dùng phương pháp văn minh giải quyết, đúng không?"
"Đúng đúng đúng!"
Bao Tuấn vội vã chịu thua, dùng sức chắp tay, nói:
"Ngô tiên sinh là người hiểu chuyện, là tôi khốn nạn, tôi tìm cớ! Cầu xin Ngô tiên sinh tha thứ!"
Ngô Củ cười, nói:
"Hai ngày nữa tôi trở về công ty, thời điểm đó chuyện của cậu, còn có sự việc ba của cậu, chuyện của mẹ cậu, chúng ta đồng thời giải quyết. Hiện tại... Cậu có thể cút."
Ngô Củ nói xong lời cuối cùng, híp mắt, trong ánh mắt mù mịt đáng sợ không kém Tề Hầu, thoạt nhìn rất khủng bố. Bao Tuấn bị ánh mắt của Ngô Củ làm sợ hết hồn. Hắn luôn cảm thấy Ngô Củ trải qua thời gian ở bệnh viện về khác xa so với lúc trước. Cụ thể khác làm sao thì hắn không nói ra được.