Tề Hầu chỉ là híp mắt cười khẽ, nói:
"Ngươi muốn ta...... thay ngươi đốn cây?"
Người trẻ tuổi kia ôm cánh tay. Cơ bắp trên cánh tay cùng trên người phồng lên, thoạt nhìn phi thường hữu lực. Thân hình cao lớn, không cách biệt Tề Hầu là mấy, hắn hơi hơi ngưỡng cằm cực kỳ ngạo mạn vô lễ.
Người trẻ tuổi không chút nào sợ uy nghiêm của Tề Hầu, cười nói:
"Vì sao không thể, ngươi không phải chỉ là một người phụ tá thôi sao?"
Trong nháy mắt, mí mắt Tề Hầu giật một chút. Ngô Củ khẳng định người này chắc chắn biết Tề Hầu không phải một người bình thường. Tuy rằng Ngô Củ không dám khẳng định người trẻ tuổi liếc mắt một cái liền khám phá thân phận thực sự của Tề Hầu, nhưng dám khẳng định hắn cố ý làm khó Tề Hầu.
Ngô Củ không quen biết Tào Mạt, chỉ là đọc từ sách giáo khoa mà biết được người này. Tào Mạt bản tính rất kỳ quái, xem như là quái nhân. Từ thiên cổ văn Tào Mạt Luận Chiến là có thể nhìn ra. Tào Mạt khi gặp Lỗ Trang Công đề đạt nguyện vọng của mình đã hỏi:
"Xin chúa công cho biết, dựa vào cái gì để chống quân Tề?"
Đích xác lúc ấy Lỗ quốc là một quốc gia thua trận, hơn nữa không phải là cường quốc mạnh nhất phía Đông, vô luận là diện tích hay là binh lực đều không bằng Tề quốc. Tào Mạt cũng không sợ uy nghiêm của Lỗ Công, dám nói thẳng dám can gián, cũng không cần vinh hoa phú quý, chỉ yêu cầu Lỗ Công có thể đối xử công bằng với mỗi một bá tánh.
Tào Mạt đã trợ giúp Lỗ Công đại thắng, lấy ít thắng nhiều ở trận Trường Thược (
cũng gọi là Trường Chước, nay ở đông bắc Lai Vu, Sơn Đông). Sau trận chiến trứ danh, ở hội chư hầu, Tào Mạt còn liều chết bắt Tề Hầu để uy hiếp. Vì thế cũng nhìn ra được Tào Mạt là người có tính cách thực cổ quái, bởi vì hắn không sợ chết......
Người không sợ chết thật sự rất đáng sợ, ít nhất Ngô Củ cho rằng như vậy. Trải qua một lần sinh tử, Ngô Củ tuy rằng đời trước ở trong tuyệt vọng tử vong, nhưng cái loại giải thoát đáng sợ đó làm Ngô Củ không dám lần nữa chọn cách dễ như trở bàn tay này. Nói đến cùng, kỳ thật Ngô Củ cũng là người sợ chết, cho nên mới cẩn thận thuyết phục. Một người không biết sợ, trong lòng nhất định không phải tuyệt vọng nên không tin tưởng người, mà là trong lòng có mục tiêu.
Ngô Củ nhìn Tào Mạt trước mắt không hề sợ hãi, trong lòng thế nhưng sinh ra một sự kính nể.
Mà Tề Hầu thì sao?
Ngô Củ chỉ là từ sách giáo khoa biết về Tào Mạt. Mà Tề Hầu lại là ở đời trước cùng Tào Mạt đối mặt tiếp xúc. Tề Hầu mặc kệ trải qua mấy đời, cũng không thể quên "loạn thần tặc tử" kia ở hội chư hầu bắt mình. Khi đó Tào Mạt không có trẻ như hiện tại, hắn có râu, có vẻ ổn trọng hơn không ít, mặc một thân áo giáp. Ở buổi lễ long trọng, đột nhiên hắn xông về phía trước, dùng chủy thủ đặt trên cổ Tề Hầu.
Đường đường là Quốc quân có người hộ giá lại bị kề cổ, còn phải thấp hèn trả lại đất cho Lỗ quốc. Tào Mạt tướng mạo thế nào, Tề Hầu sao có thể quên?
Người trước mắt thân hình cao lớn, vai trần, lỏa lồ, cơ bắp màu đồng, cả người kiệt ngạo khó thuần, ánh mắt như có tia sáng bắn ra bốn phía. Ấn tượng rất sâu, tóm lại hắn hóa thành tro Tề Hầu cũng nhận được. Dù hắn không có thừa nhận, Tề Hầu cũng biết được đó chính là Tào Mạt!
Chẳng qua hiện giờ Tào Mạt so với thời điểm Tề Hầu gặp hắn đời trước, trẻ hơn rất nhiều.
Tề Hầu lạnh lùng nhìn Tào Mạt.
Bởi vì Tề Hầu cũng tới, nên phía sau cũng có binh sĩ theo lại đây. Công Tôn Thấp Bằng lãnh binh, vừa lại đây liền nghe được tiều phu không có mặc xiêm y ra lệnh Tề Hầu đốn cây. Công Tôn Thấp Bằng có thể nào nuốt xuống khẩu khí này. Hắn rút kiếm phải xông lên, Đông Quách Nha chạy nhanh đến ra tay ngăn hắn.
"Đại Tư Hành, đợi trong chốc lát."
Công Tôn Thấp Bằng bị giữ tay đặt trên bội kiếm bên hông. Đông Quách Nha sức lực cực kỳ lớn, trong nháy mắt Công Tôn Thấp Bằng không thể rút kiếm.
Thiệu Hốt đứng ở bên cạnh, thấy Đông Quách Nha ngăn chặn Công Tôn Thấp Bằng rút kiếm, đột nhiên cười lạnh một tiếng, liếc mắt một cái lại thu hồi ánh mắt.
Trong nháy mắt Công Tôn Thấp Bằng có điểm phát ngốc.
Đầu tiên là bị Thiếu Thứ tử, một văn nhân ngăn chặn rút kiếm không ra. Lại thấy Trung Thứ tử cười lạnh, cũng không biết hắn là đang cười mình hay là cười Đông Quách Nha. Tóm lại ý nghĩa không rõ.
Công Tôn Thấp Bằng sửng sốt, liền nghe được Tề Hầu đột nhiên cười một tiếng, đã thu sát ý trên mặt, cười tủm tỉm nói:
"Được."
Công Tôn Thấp Bằng quả thực không thể tin được lỗ tai mình, sững sờ ở tại chỗ cơ hồ không động đậy. Đông Quách Nha lúc này mới thu hồi tay. Hắn mới vừa thu hồi tay, liền nghe được Thiệu Hốt lại cười lạnh một tiếng, vẫn cứ ý nghĩa không rõ.
Đông Quách Nha quay đầu nhìn Thiệu Hốt một cái. Thiệu Hốt trừng mắt nhìn lại hắn một cái. Đông Quách Nha cũng không có nói lời nào. Bởi vì đêm qua ngủ không đủ, Đông Quách Nha vẫn luôn có chút không tỉnh táo, hắn dời đi ánh mắt, tựa hồ đang nhìn trời phát ngốc.
Thiệu Hốt vừa thấy Đông Quách Nha chuyển ánh mắt, trong lòng có chút tức giận.
Răng Nhọn thế nhưng dám không để ý tới ta!
Kết quả hắn liền nghe được Đông Quách Nha đột nhiên nói:
"Sắc trời thay đổi, sắp có mưa."
Thiệu Hốt tuy rằng cũng học qua xem thiên văn, nhưng phương diện này học vấn thật sự không bì kịp đại ca cùng nhị ca của hắn. Thiệu Hốt giỏi về bài binh bố trận, có thể nói là binh pháp như thần.
Thiệu Hốt ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, cũng không thấy ra manh mối gì.
Bên kia Tề Hầu nói một tiếng "được", sau đó liền rút kiếm ra khỏi vỏ. Kiếm đồng thau không nhẹ giống kiếm thời sau này. Lực cánh tay Tề Hầu thập phần kinh người.
"Soạt"
Trực tiếp vẽ một hình hoa kiếm.
"Toong!"
Lại vang lên một tiếng, mũi kiếm chỉ thẳng vào chóp mũi Tào Mạt. Thậm chí khoảng cách từ mũi kiếm đến chóp mũi chưa tới một tấc.
Ngô Củ hoảng sợ, thay Tào Mạt đổ mồ hôi.
Mà Tào Mạt vừa lắc đầu vừa xua tay. Ngón tay búng một cái, va chạm trên kiếm Tề Hầu.
"Boong"
Tào Mạt nói:
"Phải nhìn rõ. Nghệ nhân trồng hoa, chặt cây lại đến cắt hoa."
Ngô Củ trong nháy mắt thiếu chút nữa cười ra tiếng.
"Phụt"
Thấy Tề Hầu đột nhiên nghiêng đầu nhìn qua, Ngô Củ nhanh che lại miệng mình ho khan hai tiếng.
Tào Mặt đánh văng ra mũi kiếm của Tề Hầu, liền xoay người đi đến một gốc cây đại thụ ngồi xuống, dựa vào đại thụ nói:
"Mau chặt đi."
Tào Mạt ngồi xuống, liền nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ một hồi, còn ngái khò khò. Tiếng ngáy vang vọng rung trời, giống như hò hét thị uy. Sắc mặt Tề Hầu liền thay đổi, lạnh lùng nhìn Tào Mạt.
Bất quá Tề Hầu liền thu hồi ánh mắt, thật sự cầm kiếm đi qua, đột nhiên giơ kiếm chém xuống. Trong nháy mắt thân cây bị chém một cái lỗ thủng.
Mọi người cũng không nghĩ đến, Tề Hầu thế nhưng thật sự đốn cây. Từng nhát từng nhát kiếm chém xuống, âm thanh vang lên quanh quẩn toàn bộ khu rừng.
Ngô Củ nhìn Tề Hầu sắc mặt u ám chặt cây, phảng phất hắn chém không phải cây mà là cổ Tào Mạt. Bất quá cổ Tào Mạt phỏng chừng không có cứng bằng thân cây, chỉ cần Tề Hầu chém một cái là đủ rồi.
Ngô Củ nhìn trong chốc lát, tựa hồ cảm thấy có chút mệt mỏi, liền tìm chỗ ngồi xuống, quay đầu nhìn Tử Thanh nói:
"Tử Thanh, ta có chút khát, lấy chút nước tới."
Ngô Củ nói chuyện, Tề Hầu đang đốn cây liền tạm dừng một chút, sau đó liếc mắt nhìn qua một cái. Tử Thanh cảm giác áp lực rất lớn, nhưng vẫn căng da đầu chạy đi lấy nước, sau đó nhanh chóng chạy về đem ly nước đưa cho Ngô Củ.
Ngô Củ dùng tay áo che chắn uống mấy ngụm nước. Vừa rồi đi đường có chút mệt, Ngô Củ cảm giác cổ họng khô khốc, hiện giờ ngồi xuống nghỉ một lát, uống nước lạnh cũng dễ chịu một chút.
Ngô Củ mới vừa uống xong nước, Tào Mạt bên kia khò khò rung trời đột nhiên im lặng, mở to mắt, phất tay nói:
"Tiểu cô nương, ngươi cũng cho ta miếng nước uống."
Tử Thanh vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phẫn nộ nói:
"Tiều phu đáng chết, nói ai là cô nương!?"
Tào Mạt hoàn toàn mở to mắt, cười tủm tỉm nói:
"Nói ngươi đó, mang nước lại đây."
Tử Thanh tức đến đỏ mặt, thở hổn hển, nhìn qua Ngô Củ. Ngô Củ lại gật gật đầu, Tử Thanh không có cách nào, đành phải đi bưng nước qua, một đường đi hận không thể đổ nước đi. Thời điểm cuối cùng đưa ly qua, hắn giống như muốn bóp nát cái ly.
Tào Mạt ngồi dưới đất, dựa vào đại thụ, duỗi tay tiếp. Tử Thanh vừa muốn rút tay về, nào biết Tào Mạt liền bắt lấy tay Tử Thanh. Tử Thanh hoảng sợ, vội vàng rút lại, nhưng không nhút nhích.
Tay Tào Mạt không thành thật, bắt lấy tay Tử Thanh, ngón tay lại cọ xát đi lên. Tay Tử Thanh run lên một chút, nhanh chóng đè lại cổ tay áo, không cho ngón tay kia vói vào. Tử Thanh ngay sau đó trừng mắt, nói:
"Ngươi làm cái......"
Hắn nói còn chưa xong, Tào Mạt đã cười tủm tỉm đem ngón trỏ đặt ở trên môi một chút, nói:
"Suỵt... Ngươi không có ra mồ hôi."
Tử Thanh nghe không hiểu hắn có ý gì. Tào Mạt tiếp tục cười tủm tỉm nói:
"Các ngươi vào núi, đường đi không ngắn, nhưng ngươi không có ra mồ hôi... Hơn nữa trong lòng bàn tay có nốt chai, nhưng không phải do làm việc lưu lại... Đừng thấy ngươi gầy yếu như cô nương, nhưng võ nghệ thì không kém."
Tử Thanh bị hắn nói mở to hai mắt nhìn, nhanh chóng run lên, ném ra tay Tào Mạt, nói:
"Ta...... Ta nghe không hiểu cái gì."
Hắn nói, nhanh chóng quay đầu liền chạy, suýt nữa bị vướng cục đá dưới chân ngã sấp, vội vàng chạy trở về.
Ngô Củ không biết Tào Mạt cùng Tử Thanh nói cái gì, chỉ có thể thấy bọn họ nói chuyện, rồi Tử Thanh vội vàng chạy về tới, vẻ mặt kinh hoảng, chóp mũi còn ra một ít mồ hôi.
Tào Mạt nhìn Tử Thanh chạy đi, cười tủm tỉm quay đầu lại xem Tề Hầu chặt cây, nói:
"Ngươi! Đang nói ngươi đó! Chặt mau một chút, dùng sức một chút! Ngươi là nữ nhân sao, hay là chưa ăn cơm?"
"Bang!!!!"
Cơ mặt Tề Hầu đột nhiên căng thẳng, còn có cơ bắp trên lưng cùng cánh tay, trong nháy mắt cơ hồ xé rách lớp áo màu đen bừng bừng phấn chấn lộ ra. Một kiếm chặt xuống.
"Ầm!!!"
Cây cổ thụ đổ xuống, thân cây trực tiếp nện ở trên mặt đất.
Mọi người giật nảy mình. Một mặt là bởi vì Tào Mạt vừa rồi nói từ "nữ nhân", mặt khác là bởi vì Tề Hầu đột nhiên chém đứt cây.
Tề Hầu trên mặt đều là sát khí.
"Soạt!"
Kiếm bay một vòng.
"Phập!!"
Kiếm trực tiếp cắm ở trên thân cây vừa ngã trên mặt đất, Tề Hầu lạnh lùng nói:
"Chặt xong rồi."
Tào Mạt đứng lên, cười tủm tỉm vỗ vỗ tay, nói:
"Không tồi, thoạt nhìn ngươi rất có tài năng chặt cây."
Tề Hầu lạnh lùng nhìn hắn. Tào Mạt quả nhiên còn có lời sau.
"Nếu ngươi có tài chặt cây như vậy, không bằng giúp ta chặt thêm một ít, vừa lúc kiếm của ngươi thực sắc bén, cũng tiện."
Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, suýt nữa xông về phía trước, lại bị Tề Hầu giơ tay ngăn cản. Tề Hầu chỉ là nhàn nhạt nói:
"Ngươi muốn ta chặt bao nhiêu?"
Tào Mạt nghĩ nghĩ, thực buồn rầu nói:
"Chặt tới khi ta...... vui mới thôi."
Ngô Củ nghe Tào Mặt cùng Tề Hầu nói ẩn chứa sóng gió, không khỏi yên lặng cúi đầu, nhìn cọng cỏ dưới chân, dường như không nghe thấy.
Sắc mặt Tề Hầu như cũ vẫn thực âm u, tựa hồ lập tức sẽ phát tác. Hắn một thân áo đen dưới ánh nắng, phơi đến có thể nhìn thấy giữa trán có mồ hôi trong suốt. Ngực tràn ngập cơ bắp hơi hơi phập phồng, theo lời Tào Mặt nói tốc độ phập phồng trở nên càng nhanh.
Tào Mạt lại lên tiếng.
"Được rồi, ngươi ở chỗ này chặt cây, ta phải về nhà nấu cơm. Những người khác cũng đều trở về đi, lưu hai người chặt cây là đủ rồi."
Tào Mạt nói, ngón tay chỉ Tề Hầu, lại xoay hướng khác, cuối cùng chỉ Ngô Củ.
Ngô Củ sửng sốt, không nghĩ tới mình đang êm đẹp, chiến hỏa đốt tới bên chân.
"Hai người các ngươi lưu lại, những người khác hết thảy xuống núi."
Công Tôn Thấp Bằng nói:
"Chuyện này trăm triệu lần không thể!"
Thiệu Hốt vừa rồi còn đang xem náo nhiệt, nhìn Tề Hầu ăn mệt không thể phát tác, hiện tại vừa nghe, cũng khó thống nhất, nhíu mày nói:
"Đúng là không thể!"
Vô luận là Tề Hầu hay là Công tử Củ, đều là nhân vật quan trọng của Tề quốc. Bọn họ chuyến này tới "ngao du" Lương Phủ Sơn, vốn đã không mang nhiều binh mã hộ tống. Nếu dựa theo lời Tào Mạt, chỉ để lại Tề Hầu cùng Công tử Củ, những người khác đều lui xuống núi, vạn nhất trên núi có thích khách, hay là Tào Mạt chính là thích khách, thì làm thế nào?
Cho nên những người khác không thể xuống núi.
Tào Mạt nói:
"Có nguyện ý hay không tùy các ngươi. Ta biết ý đồ của các ngươi, bất quá nếu các ngươi không dựa theo ý ta, vậy hiện tại tất cả các ngươi có thể đi rồi!"
Hắn nói, tay nâng cái sọt trên mặt đất lên, cõng ở trên lưng. Trong sọt có chút thảo dược, cũng có chút củi. Đem đao xách lên, Tào Mạt lảo đảo lắc lư ngâm nga khúc hát đi rồi.
Mọi người nhìn Tào Mạt chậm rãi đi xa.
Nói đến cũng kỳ quái, hắn chỉ là đi vài bước, dù rừng này cây cối rậm rạp có thể che đậy tầm mắt, nhưng mà chỉ là đi vài bước, tiếng ca còn ở bên tai, bóng người lại không thấy.
Tử Thanh khiếp sợ. <HunhHn786>Thiệu Hốt là kiếm khách cao thủ, cũng không có khả năng trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh như vậy, hơn nữa tiếng ca còn ở bên tai, đúng là không có khả năng.
"Không tới...... hoàng tuyền...... không...... gặp nhau......"
Giọng Tào Mạt quanh quẩn trong rừng cây thật lâu, mà bóng người đã sớm không thấy không rõ nguyên do làm mọi người giật mình không thôi. Tề Hầu nheo nheo mắt, nhìn thật lâu phương hướng Tào Mạt biến mất.
Ngô Củ một trận kinh ngạc, ngay sau đó nhanh chóng đi về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, ngay sau đó lộ ra biểu tình bừng tỉnh.
"Thì ra là thế."
Tử Thanh vẻ mặt hồ đồ, nói:
"Rốt cuộc...... Rốt cuộc là làm sao vậy? Tiều phu chẳng lẽ là... Chẳng lẽ là thần tiên sao?"
Thiệu Hốt lắc lắc đầu, sắc mặt đã từ xem náo nhiệt trở nên khâm phục, nói:
"Không phải thần tiên, bởi vì thần tiên làm sao có thể so cùng hắn?"
Công Tôn Thấp Bằng nghe người luôn luôn cao ngạo như Thiệu Hốt nói như vậy, không khỏi rất là kinh ngạc, nói:
"Đây...... đây rốt cuộc là sao?"
Đông Quách Nha cũng là vẻ mặt ngưng trọng, cũng không có thời gian để ý tới Công Tôn Thấp Bằng hỏi chuyện. Hắn vội vàng tiến lên xem xét một phen, cũng học bộ dạng Ngô Củ ngồi xổm xuống xem xét.
Ngô Củ thực mau liền đi trở về. Công Tôn Thấp Bằng thấy mọi người sắc mặt ngưng trọng, thật sự tò mò, cuối cùng vẫn là Tề Hầu trầm giọng nói:
"Phía trước như thế nào?"
Ngô Củ chắp tay nói:
"Hồi bẩm Quân thượng, phía trước có trận pháp kỳ môn độn giáp, muốn tiến lên e rằng rất khó."
Công Tôn Thấp Bằng nghe như vậy, lúc này mới minh bạch. Nguyên do Tào Mạt cũng không phải thần tiên, nhưng hắn đi hai bước bóng dáng lại biến mất là bởi vì trong rừng có bài trận kỳ môn độn giáp. Tào Mạt dựa vào thay đổi liên tục của kỳ môn độn giáp, ở trước mặt mọi biểu diễn ma thuật.
Đông Quách Nha chạy tới xem xét trận, thực mau trở về, sắc mặt phi thường ngưng trọng. Bởi vì hắn hôm nay bản thân đã không tỉnh táo, hơn nữa sắc mặt ngưng trọng nên có vài phần lãnh khốc.
Đông Quách Nha trở về, Thiệu Hốt vội vàng hỏi:
"Răng Nhọn, như thế nào?"
Đông Quách Nha lại không nói lời nào, chỉ là trầm ngâm một phen, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, dùng đá vẽ vẽ viết viết trên mặt đất, mọi người xem hoa cả mắt, cuối cùng mới nói:
"Tào Mạt quả nhiên là nhân tài khó gặp."
Mọi người đều chờ Đông Quách Nha cởi bỏ trận pháp, kết quả Đông Quách Nha lại chỉ nói một câu, rồi lại như xuất thần đối với trận pháp trên mặt đất, tựa hồ đang nghiên cứu cái gì.
Thiệu Hốt vừa thấy hắn viết vẽ, lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói:
"Đây là...... Đây là......"
Hắn liên tiếp nói "Đây là", chỉ kinh ngạc, lại chưa nói ra hết ý.
Ngô Củ ở hiện đại cũng có xem qua sách nói về kỳ môn độn giáp, nhưng kỳ môn độn giáp biến hóa phi thường, thật sự bác đại tinh thâm, đối với người học khoa học tự nhiên như Ngô Củ mà nói, thật sự xem không hiểu, cho nên cũng không có nghiên cứu sâu. Hiện giờ không nghĩ tới thế nhưng thật sự đụng phải kỳ môn độn giáp, Ngô Củ vội vàng thúc giục Thiệu Hốt.
"Đây là cái gì?"
Thiệu Hốt nói:
"Đây là Long Giáp Thần Chương sớm đã thất truyền. Ta cũng là thời còn đi học, có nghe sư phó nói một ít. Long Giáp Thần Chương này ở đương thời hẳn là không người có thể giải!"
Long Giáp Thần Chương?!
Ngô Củ đã nghe qua Long Giáp Thần Chương.
Truyền thuyết từ thời Hoàng Đế (
còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế, tên thật là Công Tôn Hiên Viên, thủ lĩnh một liên minh bộ lạc) cùng Xi Vưu đại chiến. Xi Vưu trời sinh thân thể đao thương bất nhập, còn biết biến hóa ra sương mù mê hoặc kẻ địch. Hoàng Đế nhất thời không thể đánh thắng. Nhưng có một ngày, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, một tiên nữ tay cầm hộp ngọc chậm rãi đến. Đó là Cửu Thiên Huyền Nữ trong truyền thuyết. Cửu Thiên Huyền Nữ truyền cho Hoàng Đế cách đánh lui Xi Vưu, đó là bộ sách Long Giáp Thần Chương.
Truyền thuyết nói Hoàng Đế dựa vào sách Long Giáp Thần Chương, chế tạo ra xe, kim chỉ nam, hơn nữa học rất nhiều phương pháp bài binh bố trận thần kỳ. Sách Long Giáp Thần Chương được lưu truyền lại từ đó. Sau nhiều lần truyền lại, đến tay lão tổ tông Khương Thái Công (
Khương Tử Nha, Khương Thượng) biến thành kỳ môn độn giáp Càn Khôn Vạn Niên Ca.
Trách không được Tào Mạt kiêu ngạo, nguyên do hắn đích xác có cái để kiêu ngạo.
Bọn họ đúng là trăm triệu lần không có khả năng tiến vào.
Thiệu Hốt khả năng kỳ môn độn giáp có hạn.
Đông Quách Nha nghiên cứu nửa ngày vẫn là không có manh mối.
Công Tôn Thấp Bằng thì không cần hỏi.
Ngô Củ cảm giác mình đối với kỳ môn độn giáp bác đại tinh thâm dường như biến thành kẻ thất học, căn bản không dám đi xem xét.
Mà Tề Hầu lại là lạnh mặt, nhìn chằm chằm phương hướng Tào Mạt đi xa.
Từ sớm, trước khi tới Cử quốc, Tề Hầu cũng đã nghĩ kỹ rồi. Đối với Tào Mạt, hoặc là mời chào, hoặc là diệt trừ hậu hoạn. Phát triển đến bây giờ mà nói, Tề Hầu càng muốn nhổ cỏ tận gốc. Nhưng mà hiện giờ Tào Mạt đi rồi, Tề Hầu dù muốn nhổ cỏ tận gốc trước hết phải giải được kỳ môn độn giáp. Việc đó thật sự không có khả năng.
Tề Hầu tức khí đến xanh cả mặt. Hắn đã ở trước mặt mọi người chặt cây thật lâu, hiện tại nếu bỏ xuống núi, chẳng phải là thất bại trong gang tấc?
Hơn nữa không chỉ là thất bại trong gang tấc, vạn nhất ngày sau Lỗ Công lại đến tìm Tào Mạt, hắn lại đi theo Lỗ Công rời núi. Vậy Tề quốc chẳng phải là nhiều thêm một kình địch?
Bởi vì chuyện đó, Tề Hầu tuy rằng xanh cả mặt, nhưng cũng không có lập tức làm khó dễ, chỉ là thở hai hơi, rút kiếm cắm ở trên thân cây ra, nhàn nhạt nói:
"Các ngươi xuống núi trước đi."
Công Tôn Thấp Bằng hoảng sợ, nói:
"Đây......"
Hắn nói còn chưa xong, Tề Hầu đã giơ tay ngăn lại, nhàn nhạt nói:
"Xuống núi đi."
Tề Hầu đã lên tiếng, hơn nữa sắc mặt phi thường không tốt, Công Tôn Thấp Bằng không dám làm trái, đành phải lệnh mọi người xuống núi. Bọn họ để lại một ít lương khô cùng một ít vật phẩm cho Tề Hầu cùng Công tử Củ.
Vừa rồi Tào Mạt điểm danh, muốn Tề Hầu cùng Công tử Củ lưu lại, những người khác đều xuống núi. Thiệu Hốt tuy rằng cũng không muốn, nhưng không có cách nào. Hắn căn bản không có biện pháp phá giải kỳ môn độn giáp này. Mà Đông Quách Nha phảng phất như rơi vào ma chướng, nãy giờ không nói gì, chỉ là ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu, cuối cùng bị Thiệu Hốt túm đi.
Thực mau chỉ còn nghe tiếng bước chân, tất cả đều phụng mệnh đi xa. Đã là buổi chiều, trong rừng cây chậm rãi tối tăm, chỉ còn lại có Ngô Củ cùng Tề Hầu hai người.
Tề Hầu ước lượng kiếm trong tay, nhìn Ngô Củ cười một tiếng, nói:
"Thật là không thể tưởng được có một ngày Cô cùng nhị ca ở chung thế này."
Ngô Củ không nói chuyện, kỳ thật là không biết nói cái gì. Ý tứ của Tào Mạt, Ngô Củ không phải thực minh bạch. Hắn rõ ràng làm khó Tề Hầu, hiển nhiên đã biết thân phận thật sự của Tề Hầu, có thể là đang thử Tề Hầu.
Rốt cuộc Tào Mạt đang ở Cử quốc, nhưng vẫn ẩn cư núi sâu, không có vì Cử quốc xuất lực hiển nhiên là có dụng ý. Xem ra muốn thỉnh Tào Mạt rời núi không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng mà Ngô Củ thật sự không rõ.
Tào Mạt thử xong Tề Hầu, sao lại bắt đầu thử mình. Còn câu "Không tới hoàng tuyền không gặp nhau" hiển nhiên có một nửa là nhằm vào chính mình!
Ngô Củ đứng ở một bên. Tề Hầu hít sâu hai hơi, ước lượng kiếm trong tay, cười nói:
"Nhị ca nghỉ trong chốc lát."
Hắn nói, nắm bội kiếm trong tay, xoay người lại đi đốn cây khác.
Ngô Củ nghe âm thanh phát ra khi Tề Hầu dùng bội kiếm hung hăng chặt cây, trong lòng thầm nghĩ.
Tề Hầu đúng là đem cây kia coi như Tào Mạt, bởi vì mặt Tề Hầu đầy tàn nhẫn. Bộ dáng hắn giống như Tu La trong địa ngục, thật sự đáng sợ. Trên mặt cùng mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Ngô Củ thật sợ gân xanh kia nháy mắt sẽ đứt toạc.
Tề Hầu một hơi chặt ba cây, trong đó một cây còn phi thường lớn. Tuy là thân thể hắn cường tráng, cũng bắt đầu thở hổn hển. Bởi vì làm cho hả giận, cho nên mồ hôi trên trán ròng ròng lăn xuống, ngọc quan vấn tóc cũng "xoảng" một tiếng liền rớt xuống dưới, rơi trên mặt đất méo mó.
Ngô Củ cúi đầu nhàn nhạt nhìn ngọc quan trên mặt đất đã méo mó, nhướng mày. Trong lòng Ngô Củ biết Tề Hầu có bao nhiêu tức giận. Nếu hiện tại nhìn thấy Tào Mạt, Ngô Củ dám cam đoan Tề Hầu tuyệt đối sẽ đâm hắn một kiếm.
Tề Hầu thở phì phò, nâng tay áo màu đen lên lau cái trán, mệt không chịu được, nhưng vẫn cứ phát cuồng chặt cây cối. Ngô Củ sợ Tề Hầu tức khí tới cực điểm sẽ lấy mình xả giận, vì thế ho khan một tiếng, nói:
"Quân thượng, uống miếng nước nghỉ trong chốc lát đi."
Tề Hầu chém vài cái, trường kiếm đột nhiên rời tay, lúc này mới ngừng lại, duỗi tay đẩy mớ tóc đen tán loạn trên mặt, thở ra một hơi, gật gật đầu.
Ngô Củ chạy nhanh đem túi nước qua. Tề Hầu cũng không cần ly, trực tiếp nâng túi nước lên miệng.
"Ừng ực ừng ực"
Nước trong suốt chảy vào mồm to, bọt nước theo khóe miệng chảy xuống cằm, ào ạt lưu lại trên cổ áo, làm cổ áo màu đen càng thêm thâm trầm. Áo ướt đẫm dán vào ngực Tề Hầu làm cơ ngực lộ càng rõ ràng tôn lên dáng người cao lớn.
Ngô Củ trộm nhìn qua, liền đem ánh mắt thu trở về, cúi đầu nhìn mũi giày. Nói thật ra, Tề Hầu có dáng người rất đẹp. Ngô Củ kỳ thật rất hâm mộ hắn. Nếu ngày sau có dư thời gian, Ngô Củ cũng muốn rèn luyện, miễn cho đi vài bước liền không thở nổi.
Tề Hầu uống đủ rồi, lúc này cũng không câu nệ tiểu tiết, dùng tay áo cọ vết nước, lại đem túi nước vứt cho Ngô Củ. Ngô Củ đang nhìn chằm chằm mũi chân phát ngốc, trong nháy mắt thiếu chút nữa bị túi nước đập đầu.
"Phịch!"
Ngô Củ loạn choạng tiếp được túi nước. Tề Hầu sửng sốt. Hắn không nghĩ tới người này đang ngẩn người. Nhìn thấy Ngô Củ chật vật tiếp túi nước, trong nháy mắt hắn bật cười, vì Công tử Củ chật vật như thế không nhiều lắm.
Tề Hầu cười, trong lòng khói mù trải qua hung ác phát tiết cũng không còn. Tề Hầu đem bội kiếm cắm vào vỏ đeo bên hông, đi qua hai bước, vươn bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve một bên mặt Ngô Củ. Cầm những sợi tóc mai tán xuống dưới, hắn cười đem tóc mai vén lên sau vành tai.
Ngô Củ sao biết được một khắc trước Tề Hầu còn đối với cây cối nảy sinh ác độc, ngay sau đó đột nhiên lại bắt đầu nổi điên. Ngón tay Tề Hầu cọ gương mặt Ngô Củ, Ngô Củ cảm giác như bị thiêu đốt, da gà nổi lên. Ngô Củ nhịn không được run run, cổ họng có chút cuồn cuộn, trong nháy mắt sắc mặt cũng không biết là đỏ hay là trắng, tóm lại phi thường không khoẻ.
Ngô Củ muốn đánh bay tay Tề Hầu, nhưng lại không dám. Ở ngay lúc này, Ngô Củ đột nhiên sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng đẩy Tề Hầu đang trêu đùa ra.
"Bộp"
Tề Hầu tức khắc ngây ngẩn cả người. Có câu bất quá tam, có một có hai tuyệt không thể có ba. Nhưng hiện giờ đã là lần thứ ba Tề Hầu bị Ngô Củ hung hăng đánh tay. Sắc mặt Tề Hầu chậm rãi khó coi, nhưng Ngô Củ căn bản không có bất luận cái gì gọi là "Hối cải", thậm chí cũng không nhìn hắn. Vẻ mặt kinh ngạc nhanh chóng đi qua người Tề Hầu, quả thực Ngô Củ như là không có thấy Tề Hầu.
Tề Hầu nheo mắt lại, đặc biệt muốn làm khó dễ, quay đầu nhìn, liền thấy Ngô Củ nhanh chóng đi về phía trước. Vẻ mặt kinh ngạc đi đến chỗ mấy cái cây bị chém ngã, lại đi về phía trước vài bước, ngay sau đó kinh ngạc hút một hơi.
Tề Hầu không rõ Công tử Củ đang xem cái gì, kinh ngạc cái gì, nhưng là bị cái loại thần sắc chuyên chú lại kinh ngạc kia hấp dẫn. Thần thái này thật sự không thích hợp, vì thế hắn cũng hồ nghi đi qua.
Tề Hầu đi qua, nói:
"Nhị ca, sao......"
Hắn nói còn chưa xong đột nhiên dừng lại. Bởi vì Tề Hầu nhìn theo ánh mắt Ngô Củ, trên mặt cũng lộ ra kinh ngạc. Ngay sau đó hắn híp mắt cười một tiếng, cũng không biết là cười lạnh, hay là vui sướng, chỉ là nói:
"Là Tào Mạt......"
Nguyên do mới vừa rồi Tào Mạt đột nhiên biến mất, chỉ lưu lại Tề Hầu cùng Công tử Củ chặt cây. Mọi người cũng không phá giải được kỳ môn độn giáp này đành phải theo ý Tào Mạt lui đi.
Tề Hầu liên tiếp chặt ngã ba cây, nào nghĩ đến kỳ môn độn giáp thế nhưng được phá giải!
Ngô Củ kinh ngạc chính là cái này.
Ba cây bị đốn ngã, phía trước đột nhiên rộng rãi. Nguyên do cây kia vốn là thủ thuật che mắt, chỉ là mê hoặc đôi mắt người nhìn. Cây bị Tề Hầu chém ngã, phía trước liền hiển lộ, thì ra có không gian khác.
Mà trước mặt bọn họ, cách khoảng 20m, rừng cây biến mất, có một ngôi nhà gỗ nhỏ. Tào Mạt vai trần, đứng ở trước nhà chẻ củi trong miệng còn ngâm nga hát.
Trách không được người đi rồi vẫn nghe tiếng hát rất rõ ràng, thì ra bọn họ lại gần nhau như vậy.
Ngô Củ chấn động kinh ngạc, trong lòng thật là vừa kinh ngạc vừa bội phục, nhanh chóng đi về phía trước xuyên qua rừng cây.
Tề Hầu cũng đi theo xuyên qua rừng cây.
Hai người đi ra ngoài, Tào Mạt vẫn cứ chẻ củi, cũng không có ngẩng đầu, chỉ là cười nói:
"So với ta tưởng tượng mau hơn một ít."
Đây hết thảy đều là Tào Mạt sắp đặt!
Trong lòng Tề Hầu đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái. Nếu vừa rồi bởi vì chịu nhục tức giận liền phất tay áo rời đi, thì vĩnh viễn cũng không biết khoảng cách gần như vậy. Tào Mạt sẽ cười nhạo hắn. Tề Hầu trong lòng vừa tức giận, vừa bội phục. Thật là chua xót khó có thể nói. Phát giận cũng không được, hắn sợ người khác cảm thấy mình keo kiệt, chỉ có thể lạnh căm căm nhìn Tào Mạt.
Tào Mạt bổ một khúc cây, rồi bỏ qua rìu, lại khoanh tay trước ngực, cằm hơi hơi nâng lên, nhìn Tề Hầu.
Ngô Củ nhận thấy khảo nghiệm còn chưa có kết thúc. Quả nhiên liền nghe Tào Mạt cười nói:
"Ngươi tới thay ta chẻ củi."
Tề Hầu vừa nghe, mày dựng lên một túc, cười lạnh nói:
"Còn chưa đủ?"
Tào Mạt lắc đầu, thực ngay thẳng nói:
"Tự nhiên chưa đủ. Ta chính là rất cứng đầu, chỉ có khi ngươi một kiếm chém xuống đầu ta, hoặc là ta cùng ngươi xuống núi, lúc đó là mới đủ."
Ngô Củ nhướng mày, khẽ cười, càng ngày càng bội phục Tào Mạt.
Tề Hầu không có biện pháp. Nghe được bên tai có tiếng cười khẽ, hắn quay đầu lại nhìn. Ngô Củ vội vàng ngậm miệng, giả bộ cung kính.
Tề Hầu giơ tay lau mồ hôi lăn trên trán, nhận mệnh đi qua, nhắc cái rìu, vẻ mặt tàn nhẫn. Tào Mạt lại lên tiếng.
"Từ từ, đừng dùng rìu của ta, đây là bảo vật. Ngươi đúng là người man rợ, chớ dùng hỏng."
Tề Hầu tức giận thở hổn hển, mắt hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tào Mạt, bất quá hắn vẫn phải lấy ra kiếm của mình chẻ củi.
Tào Mạt lại một lần nữa trêu chọc Tề Hầu. Nhưng vẫn chưa xong, hắn quay đầu lại nói với Ngô Củ.
"Ta vừa mới chẻ củi có chút mệt mỏi. Ngươi lại đây. Ta thích nhất mỹ nhân, mỹ nhân xoa bóp cánh tay cho ta."
Ngô Củ sửng sốt, không nghĩ tới Tào Mạt thật đúng là đối xử bình đẳng, làm khó dễ xong Tề Hầu, lại bắt đầu nghĩ biện pháp làm khó dễ chính mình.
Ngô Củ còn chưa có phản ứng, Tề Hầu đã phẫn nộ nhìn chằm chằm Tào Mạt. Tào Mạt ngạo mạn nhìn hắn, nói:
"Như thế nào? Lại không phải mỹ nhân của nhà ngươi?"
Ngô Củ ngược lại thực đạm nhiên cười khẽ một tiếng, nói:
"Tào sư phó khổ tâm bố trí kỳ môn độn giáp, nói ra đích xác mệt mỏi. Củ bất tài, nguyện vì Tào sư phó phân ưu."
Tào Mạt cười tủm tỉm đánh giá Ngô Củ.
"Ngươi thú vị vô cùng."
Tào Mạt nói, liền ở bên ngoài nhà gỗ tùy tiện nằm xuống, một mặt nhìn Tề Hầu chẻ củi, một mặt vẫy tay nói:
"Mỹ nhân mau tới đây."
Tề Hầu lại thở hổn hển. Tuy rằng trong lòng biết Tào Mạt là cố ý làm khó dễ mình, nhưng bản tính hắn là như thế. Hơn nữa đời trước nhiều năm làm Quốc quân, nội tâm cũng càng ngày càng nhỏ, tất nhiên không giống Ngô Củ đạm nhiên rộng rãi. Nhìn Tào Mạt lỏa lồ, vươn cánh tay thập phần không có quy củ, còn bắt Ngô Củ xoa bóp bả vai, Tề Hầu liền tức khí.
"Phập!!!!"
Một nhát kiếm bổ xuống, không chỉ là khúc củi, phần đế gỗ phía dưới cũng bị chém đứt.
Tào Mạt không kiên nhẫn nói:
"Ngươi thật dã man, phá hỏng đồ vật của ta rồi, phải bồi thường."
Tề Hầu suýt nữa phát cáo, thở hổn hển vài hơi. Hắn cúi đầu không đi nhìn Tào Mạt cùng Công tử Củ, lúc này mới dồn hết sức chẻ củi.
Hắn đường đường là vua của một nước, dù khi còn nhỏ không nhận được ưu đãi, nhưng cũng là Công tử, khi đào vong gian nan, cũng không có người bắt hắn đốn cây chẻ củi. Tề Hầu hôm nay mới lĩnh giáo lần đầu tiên.
Tề Hầu dùng hết sức đốn cây, hắn cho rằng cái này gọi là lĩnh giáo, kỳ thật......
Tề Hầu bổ hết đống củi. Tuy rằng củi rất nhiều, nhưng Tề Hầu thân hình cao lớn, thể lực kinh người, dù khi làm Công tử hay Quốc quân đều không có ngừng luyện thể lực, thực mau liền làm xong.
Tào Mạt lại là cười tủm tỉm hưởng thụ Ngô Củ mát xa, cười nói:
"Chẻ củi xong? Vậy nghỉ ngơi một chút."
Tề Hầu híp mắt nói:
"Tào sư phó khi nào mới cùng chúng ta xuống núi?"
"Tối nay sau giờ Tý."
"Tào sư phó là ý gì?"
Tào Mạt đứng dậy, cười cười, nói:
"Củi chẻ xong có thể làm ấm áp phòng ở, cũng có thể nấu cơm ăn no bụng. Yêu cầu no ấm được thỏa mãn xong, liền bắt đầu tìm kiếm thỏa mãn thân thể hoặc là tinh thần rồi......"
Đôi mắt Tề Hầu nhíu lại, nắm chặt kiếm trong tay. Tào Mạt thấy hắn nảy sinh ác độc, sắc mặt u ám, cười một tiếng, nói:
"Ngươi xấu xa, chớ xem người khác cũng như mình."
Tề Hầu còn chưa nói lời nào, liền bị chế nhạo một phen, trên trán gân xanh nhảy ra. Liền nghe Tào Mạt tiếp tục nói:
"Trên núi buổi tối gió lớn. Có một gốc cây hoa dại, mỗi năm giữa hè giờ Tý mới nở hoa, mùi rất thơm, nhan sắc dị thường... Phàm quân tử sẽ yêu hoa, ta thỉnh nhị vị tối nay hái hoa này giúp ta."
Tề Hầu sau khi nghe xong, tức giận lạnh lạnh nhìn Tào Mạt. Ngô Củ không tức giận, đã biết Tào Mạt vẫn đang khảo nghiệm bọn họ, tâm thái phi thường bình thản.
Tào Mạt nói xong, lắc lư đi vào nhà gỗ.
"Rầm!"
Cửa đóng lại, cũng không cho bọn họ vào nhà nghỉ. Tề Hầu trừng mắt nhìn cửa phòng trong chốc lát. Nếu hắn lại trừng trong chốc lát, chỉ sợ sẽ đi hủy nhà gỗ của Tào Mạt.
Ngô Củ đành phải lấy ra lương khô, nói:
"Quân thượng nghỉ trong chốc lát, ăn lót bụng."
Bọn họ lấy chút củi nhóm lửa. Hai người ngồi bên đống lửa, Ngô Củ đem lương khô lấy ra, đưa tới trên lửa nướng nướng một chút. Bởi vì gia vị mang đến thật sự ít, chỉ có thể lấy một ít chắp vá rải ở mặt trên.
Trải qua nướng nướng, bánh bột ngô bình thường cũng toát ra mùi hương. Kết hợp gia vị, mùi thơm tràn ngập ở đỉnh núi nhỏ, trong lúc nhất thời làm bụng đói kêu vang, đặc biệt là người đã lao động vất vả như Tề Hầu.
Ngô Củ đem bánh nướng tốt lót khăn, đưa cho Tề Hầu nói:
"Quân......"
Ngô Củ còn chưa nói xong, cửa nhà gỗ "kẽo kẹt" một tiếng đẩy ra. Tào Mạt từ bên trong đi ra, hít thật sâu ngửi một ngụm, cười nói:
"Ô, ngươi không chỉ là mỹ nhân, tay nghề nấu ăn cũng thật sự tốt."
Hắn nói xong chen chính giữa Ngô Củ cùng Tề Hầu, cũng cúi đầu liền trực tiếp cắn một ngụm bánh bột ngô, vừa nhai còn hít hà, nói:
"Á...... nóng, thật sự nóng......"
Trong nháy mắt Tề Hầu trán đầy gân xanh, thiếu chút nữa phát bạo. Ngô Củ cũng sửng sốt, ngay sau đó cười cười, nói:
"Tào sư phó ăn chậm một chút, mới vừa nướng xong rất nóng."
Tào Mạt cũng không cầm lấy bánh bột ngô, ngại phỏng tay. Để cho Ngô Củ cầm bánh, hắn trực tiếp cắn ăn. Tề Hầu ngồi ở một bên xem trong mắt thiếu chút nữa bốc hỏa, đứng lên đi xa một ít.
Tào Mạt nhai bánh bột ngô, lắc đầu, thở dài nói:
"Lòng dạ hẹp hòi."
Tề Hầu còn chưa đi xa, giọng Tào Mạt lại không nhỏ, đều nghe thấy tất cả. Nhưng việc đã đến nước này, nếu trực tiếp chém Tào Mạt, ai biết phụ cận có còn kỳ môn độn giáp hay không, vạn nhất không xuống núi được chẳng phải là thảm sao. Còn nữa Tào Mạt này cũng thật có bản lĩnh, đang khảo nghiệm bọn họ, cho nên khó tránh khỏi khắc nghiệt một chút.<HunhHn786>
Tề Hầu biết lý lẽ này, lại không tránh khỏi tức giận......
Tào Mạt ăn ba cái bánh bột ngô mới cảm thấy có chút no, lại khích lệ tay nghề Ngô Củ.
Sắc trời đã là đêm đen, Tào Mạt no bụng có chút mệt, vào nhà gỗ đóng cửa đi ngủ.
Tề Hầu trừng mắt nhìn cái cửa gỗ. Cảm giác mắt không thấy tâm không phiền, hắn vội vàng ăn bánh bột ngô, ngẩng đầu nhìn nhìn đỉnh núi. Bọn họ ở trên sườn núi, nếu muốn hái hoa, từ chỗ này phải bò lên trên. Càng lên cao gió càng lớn, cần một ít thời gian, nếu không khởi hành liền không kịp giờ Tý hái hoa.
Tề Hầu an ủi mình thật lâu. Nghĩ đến chuyện này lại run run, bất quá chỉ hái một đóa hoa, cả đốn củi hắn cũng đã làm rồi.
Hai người thu dọn một chút, mang một ít nước, liền dập tắt lửa, chuẩn bị xuất phát.
Ngô Củ phát hiện chung quanh nhà gỗ có một ít kỳ môn độn giáp, nhưng đều không phải là cao thâm. Tề Hầu nhìn thoáng qua liền có thể phá giải. Ngô Củ không hiểu mấy cái đó, thật sự còn có chút bội phục Tề Hầu. Bất quá Tề Hầu không thấy được ánh mắt bội phục kia.
Hai người từ sườn núi xuống núi, sau đó đi trở lên sườn núi bên cạnh. Qua sườn núi của Tào Mạt, Ngô Củ phát hiện bên này không có bất luận kỳ môn độn giáp gì, tựa hồ đã đi ra khỏi phạm vi khống chế của Tào Mạt.
Hai người chậm rãi lên núi, mới vừa rồi xuống núi còn tốt, bởi vì có thể mượn lực cũng không phải quá mệt mỏi, đi lên núi liền không giống.
Tề Hầu thân thể cường tráng, chặt cây chẻ củi, bị Tào Mạt chế nhạo nửa ngày, thể lực vẫn như cũ xuất sắc, đi đường chỉ là hơi hơi ra mồ hôi, cũng không thở hổn hển một tiếng.
Mà Ngô Củ không được như vậy, bò đến lưng chừng núi cảm giác đã muốn chết đi, ngẩng đầu nhìn nhìn ngọn núi, còn một nửa lộ trình phải đi. Ngô Củ thở hổn hển, mồ hôi phảng phất như trời mưa, ướt đẫm xiêm y, đôi mắt bị mồ hôi nóng che phủ, vừa cay vừa đau.
" A"
Chân Ngô Củ trợt một cái, suýt nữa lăn xuống vách núi. Tề Hầu đi ở phía trước, nghe được tiếng hô, vội vàng xoay người vớt được Ngô Củ, mới không để Ngô Củ ngã xuống.
Ngô Củ đã mồ hôi đầy đầu, căn bản nói không ra lời, hơi thở phảng phất như sắp cháy.
Tề Hầu đem người nửa bế lên, đặt ở tảng đá bên cạnh, nói:
"Nghỉ trong chốc lát."
Ngô Củ vội vàng gật đầu, mệt đến bò không nổi, ghé vào đá thở hổn hển, sắc mặt ở dưới ánh trăng có vẻ trắng bệch vô lực.
Tề Hầu đứng lên hướng lên trên nhìn nhìn, đột nhiên hô.
"A...?"
Hắn còn chưa nói chuyện, nước mưa đã nhanh chóng đổ xuống. Mưa tầm tã.
"Rầm...."
Mưa to như nước đổ xuống đầu.
Nháy mắt Ngô Củ bị rót lạnh thấu tim. Vừa rồi còn nóng cực kỳ, hiện giờ lại lạnh đến cực kỳ. Quả thực muốn run rẩy, mất hết cảm giác, Ngô Củ cuộn tròn lại, lạnh không chịu được.
Ở ngay lúc này, một thứ ấm áp ấm đến gần, Ngô Củ bị mưa to tưới đến mơ hồ, lập tức dựa qua, cuộn tròn ở trong ấm áp.
Tề Hầu duỗi tay đem Ngô Củ bế lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt. Ngô Củ không có tỉnh, ngược lại nói mê một tiếng. Tề Hầu duỗi tay tìm tòi, thử thử cái trán, thử một lần tức khắc cảm giác không tốt. Ngô Củ thế nhưng cảm nhiễm phong hàn, cả người lạnh run, thân mình lại nóng muốn mạng.
Ngô Củ ý thức mê mang, lại run run. Tề Hầu hô hai tiếng, Ngô Củ đều không có nghe thấy. Tề Hầu đem áo ngoài cởi ra, khóa lại trên người Ngô Củ, bất quá mưa to bàng bạc, nháy mắt áo cũng đều thấm nước.
Tề Hầu dứt khoát đem người chặn ngang bế lên, chạy vài bước, tránh ở phía dưới một cây đại thụ.
"Nhị ca? Nhị ca?"
Tề Hầu hô vài tiếng, nhẹ nhàng vỗ gương mặt Ngô Củ. Ngô Củ vẫn không có tỉnh lại, chỉ là run run, cuộn tròn, hướng trong lòng ngực Tề Hều dùng sức dựa vào, còn duỗi tay gắt gao ôm Tề Hầu......