Ngô Củ đầu tiên là cau mày, lập tức con ngươi đảo một vòng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, đổi thành một bộ đầy hứng thú, hơi khom lưng nói:
"Ồ? Ngươi tên là gì? Ta vì sao phải thương xót cho ngươi? Giúp ngươi?"
Thiếu niên kia vừa nghe, lập tức khóc càng thêm đáng thương. Thiếu niên kia nói:
"Tiểu nhân là người ở Lương Khâu ấp, bởi vì trong nhà đứng hàng thứ năm cho nên gọi là Lương Ngũ."
Ngô Củ vừa nghe, càng nhíu mày, nhìn nhìn thiếu niên trước mặt. Mấy người đứng bên cạnh đều thấy có chút kỳ quái.
Tựa hồ Công tử Củ cũng không quen biết thiếu niên này, vì sao đột nhiên liền đối với thiếu niên này cảm thấy hứng thú như vậy?
Thiếu niên nói hắn là người bản xứ Lương Khâu ấp, gọi là Lương Ngũ. Gia đình hắn nghèo khó, vốn có chút đất ruộng trồng trọt kiếm sống, tuy rằng cuộc sống có khổ cực, thế nhưng cũng không tồi. Sau đó phụ thân hắn cùng một ít đồng hương đi đến biên giới Lỗ Tề làm công kiếm sống, vừa đi đã mấy năm cũng không có liên hệ. Gần đây có người cùng đi làm với phụ thân hắn đã trở về, lại nói cho gia đình Lương Ngũ tin dữ là phụ thân hắn bị bệnh nặng.
Lương Ngũ muốn đi gặp phụ thân một lần, thế nhưng không có lộ phí.
Lương Ngũ quỳ trên mặt đất, khóc lóc kêu thê thảm, ôm cẳng chân Ngô Củ khóc nói:
"Công tử, ngài thương xót Ngũ Nhi đáng thương, thu nhận Ngũ Nhi đi. Ngũ Nhi biết đội ngũ của Công tử muốn đi đến Lỗ quốc nghênh tiếp Công chúa. Phụ thân của Ngũ Nhi cũng ở gần biên giới Tề Lỗ. Thỉnh Công tử làm chủ, thu nhận Ngũ Nhi, mang Ngũ Nhi đi đến biên giới gặp phụ thân một lần. Thỉnh Công thương xót Ngũ Nhi đáng thương một lòng hiếu thảo!"
Thiệu Hốt, Đông Quách Nha và một đám mưu thần ở bên cạnh, vừa nghe liền cau mày. Trước tiên không nói thu nhận một dân chạy nạn cùng đi đã là chuyện không hợp lý. Còn nữa thân phận dân chạy nạn này có chút không rõ ràng. Nếu là do người nào đó phái tới làm mật thám thì sao đây?
Không phải Thiệu Hốt là người lạnh lùng nhưng hắn thấy việc này khẳng định là không thể được. Công tử luôn luôn thận trọng, tất nhiên sẽ không đồng ý.
Nào có biết Ngô Củ lại lộ ra một bộ mặt đau lòng, thái độ khác thường đem Lương Ngũ từ trên mặt đất đỡ dậy, nhẹ giọng nói:
"Ngươi có lòng hiếu thảo như vậy trời đất cũng chứng giám. Ta liền làm chủ. Vậy, trước tiên ở bên cạnh ta, chờ khi đội ngũ chuẩn bị sẵn sàng, ngươi cùng theo đội ngũ lên đường."
Thiệu Hốt vừa nghe đã giật mình, kinh ngạc trừng mắt nhìn Ngô Củ.
Đừng nói Thiệu Hốt, Tử Thanh cũng sợ hết hồn. Hắn nghĩ thầm Công tử hẳn là sốt cao nên bị hồ đồ rồi? Hoặc là sốt cao còn chưa khỏe?
Lương Ngũ vừa nghe, lập tức kinh hỉ quá đỗi, liền vội vàng nói:
"Tạ ơn, tạ ơn công tử! Tạ ơn, tạ ơn Công tử!"
Ngô Củ nói:
"Tử Thanh, ngươi mang theo Lương Ngũ đi rửa mặt sạch sẽ, tìm cho hắn một bộ quần áo mới."
Tử Thanh tuy rằng thấy kỳ quái, thế nhưng Công tử Củ quyết định hắn cũng không có thể xen vào, vì vậy gật đầu nói:
"Dạ, Công tử."
Thiệu Hốt lại là người gấp gáp, nói:
"Công tử, người này lai lịch không rõ ràng. Còn nữa, một người như vậy cho vào đội ngũ thực sự không phù hợp lễ chế. Kính xin Công tử cân nhắc."
Lương Ngũ vừa nghe, lập tức oan ức khóc lóc kể lể nói:
"Vị đại nhân này, Ngũ Nhi thật sự không phải hạng người gian trá nịnh hót. Chỉ là... Chỉ là muốn tận hiếu thôi. Công tử chịu giúp Ngũ Nhi, Ngũ Nhi làm trâu làm ngựa báo lại đại ân đại đức của Công tử."
Ngô Củ nói:
"Thiệu sư phó đa nghi rồi, ngươi có nghe Lương Ngũ chỉ là muốn tận hiếu."
Thiệu Hốt tức khí muốn ngăn cản Lương Ngũ. Đông Quách Nha vào lúc này lập tức ra tay kéo Thiệu Hốt lại. Chỉ là một chốc kia, Lương Ngũ đã vội vàng bám sát Ngô Củ chậm rãi đi xa.
"Bốp"
Thiệu Hốt tức lên muốn đánh vào mu bàm tay Đông Quách Nha. Nào có biết Đông Quách Nha động tác rất nhanh. Mắt thấy Thiệu Hốt đánh tới, lập tức thu tay về, buông lỏng tay nắm lấy Thiệu Hốt. Kết quả một tiếng vang này, chính là Thiệu Hốt tay trái đánh tay phải mình, hơn nữa còn đánh vang dội, làn da vốn trắng trong nháy mắt liền hồng lên. Thiệu Hốt càng tức giận, đôi mắt đều muốn phun ra lửa. Một phút chậm trễ này đã để Công tử Củ cùng cái người lai lịch không rõ Lương Ngũ đi xa rồi, Thiệu Hốt muốn đuổi theo cũng không được.
Thiệu Hốt nói:
"Răng Nhọn, ngươi làm gì vậy! Lúc thường ngươi giả hồ đồ, lúc mấu chốt lại hoàn toàn hồ đồ!"
Đông Quách Nha tựa hồ bị chọc nở nụ cười, nói:
"Đông Quách có khi nào hồ đồ đâu? Trung Thứ tử vì sao làm kẻ ác cáo trạng trước?"
Thiệu Hốt lập tức nói:
"Ngươi bây giờ đang hồ đồ đó. Lương Ngũ kia lai lịch không rõ, một người dân thường nhìn thấy Công tử, nói chuyện lại có trật tự, dường như đọc thuộc làu làu, tuyệt đối là kẻ gian có sự lừa dối ở đây. Vạn nhất hắn là thích khách, ngươi có mấy cái đầu để rơi! Không được..."
Thiệu Hốt nói, còn quay đầu liền muốn đuổi theo, Đông Quách Nha vội vã ngăn cản hắn, nói:
"Trung Thứ tử nghe Đông Quách nói một lời."
Đông Quách Nha thân hình cao lớn, ngăn chặn không cho hắn đi, Thiệu Hốt nói:
"Ngươi nói mau!"
Đông Quách Nha lại không nhanh không chậm nói:
"Trung Thứ tử là cao thủ dùng kiếm. Lương Ngũ có bộ dạng như dây leo kia thực dễ nhìn ra là loại gì. Cả Đông Quách cũng nhìn ra được, tất nhiên không phải là thích khách gì cả."
Thiệu Hốt đang sốt ruột, vừa nghe Đông Quách Nha nói như thế, tỉ mỉ nghĩ lại, thấy tựa hồ cũng đúng. Lương Ngũ bộ dáng không giống như là thích khách, mà như....
Đông Quách Nha còn nói:
"Còn nữa, Trung Thứ tử cũng nhìn ra rồi, Lương Ngũ nói chuyện đều đâu vào đấy, đọc thuộc làu làu. Công tử bản tính cẩn thận, quan sát tỉ mỉ, lẽ nào Công tử không nhìn ra?"
Thiệu Hốt vừa nghĩ, tựa hồ cũng thấy đúng là như vậy, nhíu mày nói:
"Người nói, Công tử là muốn....."
Đông Quách Nha cười nói:
"Đông Quách vừa mới quan sát được mắt Công tử hơi đổi, sợ là đã nghĩ ra đối sách gì rồi. Trung Thứ tử hà tất lo xa."
Thiệu Hốt nửa tin nửa ngờ. Đông Quách Nha lại nói lời thề son sắt, lúc này mới ngăn chặn được Thiệu Hốt lại.
Ngô Củ nói Tử Thanh mang theo Lương Ngũ đi rửa mặt thay y phục. Tuy rằng Lương Ngũ mười bốn, mười lăm tuổi, thế nhưng vóc người nhỏ nhắn tinh tế, cũng chỉ cao bằng Tử Thanh, vì vậy mặc y phục Tử Thanh vừa vặn.
Tử Thanh không nói nhiều, dẫn theo Lương Ngũ đi. Sau khi đưa cho hắn một bộ quần áo, chờ hắn tắm rửa sạch sẽ, lại để cho tự nhân chải đầu cho Lương Ngũ.
Ngô Củ ở trong phòng đợi một chốc, liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Tử Thanh gõ cửa còn nói:
"Công tử, Lương Ngũ đã tắm rửa xong rồi."
Ngô Củ cười nói:
"Tiến vào đi."
Ngô Củ cười híp mắt. Tử Thanh cung kính đẩy cửa ra. Đầu tiên là thấy được một vẻ mặt giảo hoạt tươi cười, phảng phất như là... có ai đó phải gặp họa vậy. Tuy rằng nụ cười kia xác thực dễ nhìn, thế nhưng có điểm thâm trầm, cũng không biết nghĩ tới trò vui hay biện pháp gì.
Xác thực, Ngô Củ đang nghĩ tới trò vui. Mà cái trò vui này kỳ thực cùng Lương Ngũ có quan hệ.
Lương Ngũ từ trong đám dân chạy nạn lao ra, chạy tới cầu xin Ngô Củ. Nhưng những dân chạy nạn mặc dù biết có quý tộc Tề quốc phát cháo, thế nhưng cũng không biết quý tộc Tề quốc kia chính là Công tử Củ, có chăng cũng nghĩ là Tề Hầu. Dù sao người dân Lương Khâu ấp chỉ biết dinh thự Ung thị nghênh tiếp Tề Hầu đại giá, cũng không phải đặc sứ Củ đại giá.
Mà Lương Ngũ không có nghe được bọn họ nói chuyện, lại từ thật xa lao ra, trực tiếp hô to "Công tử", chuẩn xác không có sai sót ôm lấy cái chân Ngô Củ xin xỏ. Ngô Củ phản ứng đầu tiên là nghĩ người này nhận ra mình, ít nhất là nhận biết Công tử Củ. Thế nhưng sau đó lại thấy mình lầm rồi.
Người này kỳ thực cũng không biết Công tử Củ. Mà nói cách khác, hắn là hướng về phía Công tử Củ mà đến.
Ngô Củ bắt đầu có hứng thú với hắn.
Lương Ngũ là hướng về phía mình mà đến. Vậy rốt cuộc là tại sao mà tới? Tuyệt đối không phải là dân chạy nạn đơn giản như vậy!
Ngô Củ chỉ là tương kế tựu kế. Vậy mà Lương Ngũ liền tự báo đại danh, đơn giản nói họ, tên cũng không có, chỉ là nói thứ tự. Mà Ngô Củ vừa nghe hắn báo danh, lại như sấm rền bên tai, lập tức càng nhiều hứng thú hơn.
Lương Ngũ đến cùng là người ra sao?
Kỳ thực tên tuổi lớn vô cùng. Nói tới Lương Ngũ có lẽ không ai nhớ tới hắn rốt cuộc là nhân vật nào. Thế nhưng nhắc một người khác thì chính là như sấm bên tai. Nếu ai chưa từng nghe tới nhân vật này, vậy khẳng định là người Trung Quốc mù chữ hoặc chưa biết về lịch sử Trung Quốc.
Đó chính là một trong ngũ bá thời Xuân Thu, Tấn Văn Công Cơ Trọng Nhĩ.
Lương Ngũ cùng Tấn Văn Công không có quan hệ thân thiết, trái lại là thù không đội trời chung. Lương Ngũ là nam sủng được yêu thích nhất của Tấn Hiến Công, chính là quân phụ của Tấn Văn Công.
Tấn Hiến Công chính là quân phụ của Tấn Văn Công cũng là người tiếng tăm thời Xuân Thu, yêu thích sắc đẹp, hơn nữa không phân biệt nam nữ. Trong Tấn cung có thật nhiều mỹ nhân, cũng từ những quốc gia khác thu về rất nhiều mỹ nhân.
Lương Ngũ chính là một trong những người cấu kết với Ly cơ, khiến Tấn Hiến Công xích mích các Công tử, hại Thái tử Thân Sinh, liên lụy Trọng Nhĩ phải lưu vong sang nước khác lánh nạn gần hai mươi năm.
Bây giờ Tấn Hiến Công còn tại vị, các Công tử chưa có lên đài, Lương Ngũ cũng còn rất trẻ tuổi. Ngô Củ không nghĩ tới mình lại gặp được hắn, hơn nữa Lương Ngũ hiển nhiên là muốn "nịnh bợ" chính mình. Điều này làm cho Ngô Củ thấy rất kỳ quái, không biết Lương Ngũ đến cùng muốn làm gì.
Tử Thanh dẫn Lương Ngũ tới. Lương Ngũ đã sạch sẽ, mặc một thân xiêm y màu trắng ngà cổ viền màu xanh lam, làm tôn lên màu da trắng nõn của Lương Ngũ.
Rửa đi một thân bùn bẩn, Lương Ngũ lộ ra khuôn mặt tú lệ xinh đẹp. Làn da trắng đến mức như muốn phát sáng. Hai má hơi có chút hồng. Hắn ngượng ngùng cùng cúi thấp đầu, cũng lộ ra cái cổ đẹp đẽ tinh tế. Dáng vẻ vừa yếu đuối vừa thướt tha, phảng phất như kích phát ý muốn bảo hộ mỹ nhân của nam tử.
Lương Ngũ nhìn thấy Công tử Củ nằm nghiêng trên giường nhỏ, chính là một bộ mặt đầy hứng thú đánh giá mình, nhất thời đỏ cả mặt. Hắn ngượng ngùng cúi đầu càng thấp, càng để lộ ra phần sau gáy nhiều hơn. Cổ áo cũng cố ý lơi lỏng, có thể nhìn thấy một mảng nhỏ da thịt trắng nõn cùng xương quai xanh.
Ngô Củ nhíu mày, nghĩ thầm.
Lương Ngũ... Không phải nhiệm vụ của ngươi đến là muốn câu dẫn ta đó chứ? Vì sao không tìm một nữ tử đến?
Ngô Củ không khỏi sờ sờ mặt của mình.
Chẳng lẽ khuôn mặt này khiến người ta hiểu lầm? Vậy cũng không đúng. Không phải Mật cơ, Văn Khương còn có Vương cơ đều là tuyệt sắc mỹ nữ đó sao? Bọn họ cũng ái mộ "mình" có thừa. Tất nhiên không phải vấn đề gương mặt rồi. Chẳng lẽ là khí chất?
Ngô Củ vừa nghĩ như thế, nhất thời tê dại cả da đầu, ho khan một tiếng, ngồi dậy, cười nói:
"Lương Ngũ đây sao? Rửa mặt sạch sẽ rồi bổn công tử cũng không nhận ra. Đúng là... xinh đẹp đáng yêu nha."
Lương Ngũ dịu dàng quỳ xuống dưới. Thật sự là "dịu dàng". Eo nhỏ bị dây lưng buộc chặt, phảng phất không được một nắm tay. Thời điểm hắn cúi xuống, cũng nhúng chân, mông hơi nhếch lên, nũng nịu nói:
"Công tử chế nhạo Ngũ Nhi!"
Ngô Củ không nói nên lời.
"..."
Có lẽ sáng sớm ăn thêm hai bát cháo là hơi nhiều. Hiện tại trong dạ dày cuộn lên hoảng loạn. Ngô Củ kiên trì điều chỉnh tâm tình của mình, cười nói:
"Bổn Công tử không nói láo. Đến đây Lương Ngũ, ngươi tới để Công tử tỉ mỉ nhìn một cái."
Lương Ngũ liền ngượng ngùng nở nụ cười, lập tức ôn nhu đứng dậy, chậm rãi đi tới. Ngô Củ ngồi ở trên giường nhỏ, Lương Ngũ đi qua liền quỳ ở một bên, đầy mặt thẹn thùng. Ngô Củ lại cảm thấy một trận không xong, ho khan một tiếng, đổi chủ đề nói:
"Lương Ngũ a, bây giờ có việc gì cho ngươi làm đây?"
Đang nói chuyện với Lương Ngũ, đột nhiên Ngô Củ nhìn thấy Tử Thanh bên cạnh quăng tới ánh mắt "kỳ quái", phảng phất đang xem cầm thú.
Ngô Củ đem ánh mắt cùng biểu tình của hai người kia kết hợp, nhất thời cảm thấy bọn họ khẳng định hiểu lầm mình rồi.
Ta không phải muốn hỏi công phu trên giường của Lương Ngũ. Ta chỉ là muốn phân cho hắn công việc như bưng trà rót nước gì đó!
Liền thấy Lương Ngũ ôn nhu dựa vào trên đùi Ngô Củ, nhẹ giọng e thẹn nói:
"Công tử muốn Ngũ Nhi làm cái gì, Ngũ Nhi liền làm cái đó. Nếu Ngũ Nhi làm chưa tốt, Ngũ Nhi cũng sẽ cố gắng học."
Lương Ngũ vừa nói như thế, ánh mắt Tử Thanh liền kỳ quái hơn, nói:
"Công tử... Tử Thanh lui xuống trước."
Ngô Củ nhất thời một trận bất đắc dĩ, vội vàng nói:
"Ngươi đừng đi!"
Ngô Củ cảm thấy mình thật giống như tự tìm phiền toái cho mình vậy.
Chuyện Công tử Củ thu nhận một dân chạy nạn rất nhanh đã truyền ra. Vừa ăn xong cơm trưa, sự tình liền truyền đến tai Tề Hầu.
Nhưng mà lời truyền miệng sang nhiều lần sẽ thành tam sao thất bổn, cuối cùng liền biến thành "tréo ngoe". Tới tai Tề Hầu đã biến dạng hoàn toàn thành: Công tử Củ đã lưu luyến sắc đẹp của một thiếu nữ, nên đã thu nhận thiếu nữ có bộ dạng hơn người này, còn cho Tử Thanh mang đi rửa mặt chải đầu chuẩn bị thị tẩm.
Có người nói: Công tử Củ dùng cơm trưa cũng không ra ngoài, e rằng đã nếm tư vị mỹ nhân kia.
Cũng có người nói: thiếu nữ cái gì chứ, không phải thiếu nữ, mà là một nữ nhân bộ dạng phong lưu, nói năng ngọt ngào, hơn nữa là quả phụ rất xinh đẹp!
Tề Hầu nghe những lời đồn này, không biết cái nào là thật. Mà bất kể cái nào thì thật sự Công tử Củ cũng đã thu nhận một nữ tử ở bên cạnh mình. Hơn nữa Công tử Củ vừa mới khỏi bệnh liền đem thân thể chà đạp như vậy, thật là uổng phí sự công sức hắn chăm sóc cả một đêm không có chợp mắt.
Tề Hầu nghĩ như thế, cảm thấy tâm tư mình bị người ta lãng phí, cho nên hắn rất tức giận. Dấm chua dâng trào trong lòng khiến hắn không thoải mái. Vì vậy hắn liền gọi tự nhân, lạnh giọng hỏi:
"Đi, hỏi thăm một chút xem những lời lưu ngôn phỉ ngữ này đều là cái gì?"
Tự nhân lập tức nói:
"Dạ, tiểu thần đi ngay."
Tự nhân nói rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Tề Hầu lại nói:
"Chờ đã."
Tự nhân vừa nghe, sợ đến lập tức dừng chân, vội vã chạy chậm trở về, nói:
"Dạ, xin Quân thượng phân phó."
Tề Hầu sắc mặt mù mịt, tay khoát lên mặt bàn.<HunhHn786>
"Cộc cộc cộc"
Ngón tay nhẹ giọng gõ lên mặt bàn, nói:
"Nhớ kỹ, vạn lần chớ quấy rối đến Công tử Củ."
Tự nhân lập tức hiểu. Quân thượng muốn hỏi thăm tính chân thực của vụ việc, mà không muốn để người trong cuộc biết đến. Tự nhân đã thông suốt, lập tức gật đầu nói:
"Dạ vâng, tiểu thần biết rõ, tiểu thần đi ngay."
Tự nhân nhanh chóng đi ra ngoài, vội vội vã vã đi nghe ngóng, rất nhanh liền trở về. Hắn ra một đầu mồ hôi, không dám trễ nải, quỳ trên mặt đất nói:
"Bẩm Quân thượng, Công tử Củ thu nhận cũng không phải thiếu nữ."
Tề Hầu vừa nghe, khó giải thích được thở ra một hơi. Hắn bưng lên chén nước đưa đến bên miệng uống một ngụm. Cổ họng cũng chuyển biến tốt một chút, nói:
"Vậy thì cũng không phải quả phụ xinh đẹp?"
Tự nhân liền vội vàng gật đầu nói:
"Đúng đúng đúng, cũng không phải quả phụ gì."
Tề Hầu càng thêm yên tâm, tim rốt cục thả lại lồng ngực. Liền nghe tự nhân nói câu sau.
"Đó... đó là nhận một dân chạy nạn, hình như là... là..."
Tề Hầu nghe hắn ấp a ấp úng, hỏi.
"Là cái gì? Có chuyện liền nói ngay."
Tự nhân kiên trì, lau mồ hôi, nói:
"Tiểu thần nghe Thiệu sư phó nói.... dân chạy nạn kia là nam tử khoảng mười bốn mười lăm tuổi, vóc người tinh tế, khuôn mặt rất đẹp... là một sủng đồng."
"Sủng đồng?"
Mặt Tề Hầu biến sắc. Từ gió thổi mây tan, trong nháy mắt biến thành mây đen dày đặc gió thổi ù ù, một bộ sấm sét khi trời mưa. Ngữ khí cũng biến thành âm trầm hạ thấp, mang theo một luồng khàn khàn, nói:
"Ngươi không nghe lầm chứ?"
Tự nhân liền vội vàng nói:
"Không có không có, tiểu thần tuyệt đối không nghe lầm."
Sủng đồng, cái từ này khiến Tề Hầu tức giận như vậy, âm u như vậy, nguyên nhân rất đơn giản. Sủng đồng ý tứ chính là nam kỹ, hơn nữa còn là loại nhỏ tuổi.
Tề Hầu nghe từ này, trong nháy mắt liền ngồi không yên, đứng thẳng người lên, cất bước liền đi ra bên ngoài. Tự nhân nhìn thấy, vội vã bò dậy đuổi theo phía sau, nói:
"Quân thượng... Quân thượng... muốn đi nơi nào. Là đi ra ngoài sao? Để tiểu thần chuẩn bị cẩn thận..."
Tề Hầu lạnh lùng nói:
"Không cần chuẩn bị. Cô đột nhiên nhớ tới có chuyện quan trọng muốn cùng Công tử Củ thương nghị thôi."
Tự nhân đuổi ở phía sau, lau mồ hôi lạnh.
Làm sao mà thương nghị chuyện quan trọng với khuôn mặt kia. Đây rõ ràng là khuôn mặt đi bắt gian mà..
Ngô Củ cùng Tề Hầu vốn ở cùng một viện. Tề Hầu ra cửa chỉ đi một đoạn là đến.
Tuy phòng Ngô Củ cửa đóng chặt, nhưng thời này làm gì có cách âm, bên trong có tiếng nói còn chưa đi vào người bên ngoài đã nghe rõ ràng.
Một giọng nói thiếu niên ngọt ngào vang lên.
"Công tử, Công tử ăn đi!"
Tề Hầu vừa nghe loáng thoáng, thế nhưng đã có thể khẳng định, sủng đồng kia ở bên trong.
Sắc mặt Tề Hầu âm trầm, còn không chờ tự nhân đi gõ cửa, chính là nhấc chân trực tiếp đem cửa đá văng, sãi bước đi vào.
"Ầm"
Người ở bên trong giật nảy mình.
Ngô Củ đã ăn cơm trưa rồi. Hôm nay cơm trưa vẫn là Tề Hầu cố ý dặn dò Dịch Nha làm. Ngô Củ ăn rất hài lòng, ăn đến mặt đỏ lừ. Ăn có chút nhiều, Ngô Củ chuẩn bị ăn chút đồ chua tiêu cơm.
Vì vậy Ngô Củ liền dự định nói Tử Thanh lột quýt ăn. Nào có biết Lương Ngũ vì muốn quyến rũ, liền đoạt công việc của Tử Thanh, cướp lấy công việc lột quýt.
Ngô Củ ăn no rồi, nằm ở trên giường nhỏ bằng phẳng, dạ dày cảm giác dễ chịu một chút. Lương Ngũ tựa sát lại, đem quả quýt đã lột vỏ bẻ thành từng múi nhỏ xếp thành cánh hoa dâng lên. Ngô Củ ăn quýt là ăn tươi nuốt sống, chưa bao giờ bẻ nhỏ như thế, cảm giác ăn như vậy không trám đủ kẽ răng.
Cố tình Lương Ngũ trọng điểm cũng không phải ăn quýt, mà là muốn cùng Công tử Củ thân cận, tất nhiên ăn càng chậm càng tốt.
Tề Hầu đạp cửa tiến vào, vừa lúc nhìn thấy một màn diễm tình. Công tử Củ khuôn mặt thỏa mãn nằm tùy tiện, sủng đồng ở bên cạnh nhoài người, thân mật đút quýt cho Công tử Củ ăn. Còn thiếu chút miệng đối miệng đút.
Người bên trong phòng đều không nghĩ tới Tề Hầu lại đột nhiên đến, còn là đạp cửa vào.
Lương Ngũ sợ hết hồn, quýt suýt nữa rơi mất. Nhưng nhìn thấy Tề Hầu, phút chốc đôi mắt hắn liền mở sáng như đèn pha, hiển nhiên cũng nhận ra Tề Hầu.
Mà Tử Thanh bộ mặt không lo chuyện bao đồng, yên lặng cúi đầu đứng một bên nhìn vạt áo.
Ngô Củ bị dọa đến trực tiếp sặc. Một múi quýt kẹt ở cuống họng, nước kia vừa chua vừa ngọt. Ngô Củ sặc đến nước mắt chảy ra, nhanh chóng bật mình lên, nằm ở một bên ho khan.
Tề Hầu đi tới, lạnh lẽo nhìn mọi người một cái, cuối cùng ánh mắt xác định dừng lại trên người đang vội vàng che miệng ho khan, xa xôi nói:
"Nhị ca thật có nhã hứng a."