Chương 1271
Tề Mẫn Mẫn gật đầu, buông Hoắc Trì Viễn ra, đi về phía xích đu.
Hoắc Trì Viễn xoay người, ánh mặt trời rọi xuống Tề Mẫn Mẫn đang ngồi trên xích đu, khóe môi thỏa mãn nhếch lên.
Thời gian giống như trong quá khứ, dường như anh đang thấy Tưởng Y Nhiên đang vui vẻ cười gật đầu với anh.
Nếu Tưởng Y Nhiên biết Tề Mẫn Mẫn thiện lương và đáng yêu như thế nào liệu có tha thứ cho anh vì đã yêu người khác không?
Bóng dáng Tưởng Y Nhiên xoay tròn rồi biến mất trong ánh nắng. Đập vào mắt anh chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười, sáng lạn hơn cả ánh mặt trời của Tề Mẫn Mẫn.
Thành phố A vào đầu tháng tư, nhiệt độ trong không khí đã tăng trở lại. Ánh mặt trời thậm chí có chút nóng rát.
Sáng sớm, Tưởng phu nhân liền sai người làm đi mua ít hoa ươm mầm, ăn xong cơm trừa liền trốn ở trong vườn hoa, cày đất, trồng hoa.
Thời điểm Tề Mẫn Mẫn cùng Hoắc Trì Viễn tới, bà vừa lúc trồng xong hoa hồng, đang đứng đó lau mồ hôi.
“Mẹ nuôi, người lại trồng hoa?” Tề Mẫn Mẫn cười chạy tới, ôm lấy eo Tưởng phu nhân.
“Uhm. Có chút hoa khô, mẹ mua chút hoa nhỏ trồng lấy. Lúc hạ sang, phồn hoa rực rỡ ngắm mới thích.” Tưởng phu nhân vỗ vỗ đôi má Tề Mẫn Mẫn, ” Cũng không uổng công con mùa thu tiết trời như vậy đã cố sức tu sửa.”
“Con cũng không có làm cái gì.” Tề Mẫn Mẫn ngây thơ cười nói.
“Con còn có thể làm hơn nữa. Nếu không bởi vì con, mẹ cũng không có thanh tỉnh được như bây giờ.” Tưởng phu nhân sủng nịch cười nói.
Tề Mẫn Mẫn bởi vì Tưởng phu nhân nói mà có chút thẹn thùng.
Cô cho tới bây giờ cũng không có cảm thấy được mình tốt như thế nào cả, công lao có lớn, cô cũng chỉ là tránh tâm đi bồi thường mà thôi.
Hoắc Trì Viễn tiến lên phía trước, nhàn nhạt cười lên tiếng chào hỏi Tưởng phu nhân: “Bác gái.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!