Chương 1338
Cho nên cô mong ngóng ngày đêm như sao nhớ trăng ba đêm liền mới nhận được thuốc dán đến.
Trở về phòng làm việc mở giấy gói, cô lấy miếng dán, để lên bàn học rồi bắt đầu học sách.
Khoảng sáu giờ nghe thấy tiếng xe, Tề Mẫn Mẫn lập tức bỏ sách lại, chạy xuống lầu.
Hoắc Trì Viễn vừa vào phòng đã được Tề Mẫn Mẫn nhào vào lòng. Anh lập tức ôm lấy hông cô: “Chạy nhanh như vậy làm gì chứ?”
“Nhớ anh nha!” Tề Mẫn Mẫn cười le lưỡi.
“Có phải xảy ra chuyện gì mà anh không biết không?” Hoắc Trì Viễn cười hỏi.
“Có a!” Tề Mẫn Mẫn hôn nhẹ hai má Hoắc Trì Viễn, “Em yêu anh!”
Hoắc Trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn chọc cười.
Dì Lưu ngó đầu từ phòng bếp ra: “Cố tiên sinh, Tiểu Nhiễm, cơm sắp xong rồi, mau thay quần áo đi rồi ra ăn!”
“Được, dì Lưu!”
“Vâng, bà nội quản gia!”
Nghe thấy cách xưng hô của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn hơi nhíu mày: “Nhóc con, có phải em nên sửa lại rồi không?”
Tề Mẫn Mẫn gãi đầu, “Em gọi theo thói quen thôi! Bằng không anh gọi dì Lưu là bà nội quản gia giống em đi!”
Nói xong, Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười ha ha hai tiếng.
“Đáng đánh đòn!” Hoắc Trì Viễn giơ tay, khi thay Tề Mẫn Mẫn theo bản năng né tránh, anh cù nách cô rồi mới ôm cô lên: “Tối nay anh phải trông chừng em ăn mới được! Càng ngày càng nhẹ rồi!”
“Anh định biến em thành mặt bánh bao sao? Không được! Em muốn giảm béo!” Tề Mẫn Mẫn cười kháng nghị.
Mấy ngày nay, vì vết thương cũ của Hoắc Trì Viễn mà cô đau đầu không thôi, cũng không có tâm trạng ăn uống cho nên sút vài cân.
Vậy mà Hoắc Trì Viễn lại phát hiện ra.
“Em muốn gầy thành cái cột sao?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày.
“Đúng!” Tề Mẫn Mẫn lè lưỡi nhảy ra khỏi vòng ôm của Hoắc Trì Viễn.
Ngón tay anh vẫn còn đau, cô làm sao có thể bắt anh ôm đây?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!