Chương 1361
“Bác gái, bác cũng biết Tề Mẫn Mẫn chịu đả kích. Ai cũng không hi vọng xảy ra bi kịch mà!” Hoắc Trì Viễn nhăn mày.
Hôm nay bác gái có chút kỳ quái nhưng anh không hiểu là ở chỗ nào.
“Ai cũng vô tội! Chỉ con gái tôi chết oan mà thôi!” Tưởng phu nhân đau lòng nói.
Ứng Mẫn vỗ bả vai Tưởng phu nhân, nhẹ giọng an ủi: “Bác gái, bác đừng quá đau lòng. Hoắc Trì Viễn nói đúng, ai cũng không hi vọng xảy ra bi kịch như vậy!”
“Mấy người không cần nói nữa. Hai hôm nay thấy có tiết mục của Tưởng Y Nhiên nên nhớ nó thôI!” Tưởng phu nhân đau lòng nói.
Tề Mẫn Mẫn cẩn thận lấy một chiếc khăn tay ra: “Mẹ nuôi, đừng khóc!”
Ngồi trên đài quan sát chọc trời, Hoắc Nhiên vừa lòng nhìn Vương Giai Tuệ đang sợ hãi, chờ đợi cô nhào vào ngực mình, nhưng cô lại cầm chặt tay vịn, cứng ngắc dựa vào bức tường thủy tin, chính là không cho anh như ý.
Rơi vào đường cùng, anh đành phải chủ động kéo cô vào lòng:”Không ngờ tiểu hạt tiêu của anh cũng có lúc sợ hãi thế này.”
“Cao như vậy….anh không sợ à?” Vương Giai Tuệ ngay cả nhìn xuống dưới cũng không dám.
Nếu không lên đến đây, cô còn không biết mình có chứng sợ độ cao. Nếu không phải thì chính là nhát gan.
Cô vẫn cho mình là cỏ nhỏ kiên cường, hóa ra cô cùng lắm chỉ là bông hoa loa kèn. Nở bung ra còn sợ sương đánh.
“Anh là đàn ông.” Hoắc Nhiên không kìm chế được cười nói, “Độ cao này có là gì.”
“Rất cao đó!” Vương Giai Tuệ nhìn thoáng xuống dưới, lại sợ đến mức túm chặt áo Hoắc Nhiên không buông.
“Nhìn đi chỗ khác.” Vương Giai Tuệ nắm vai Vương Giai Tuệ xoay cô lại áp lưng vào ngực mình, một lần nữa ôm hông cô, “Tiểu hạt tiêu, có anh ôm em, sẽ không ngã xuống đâu. Có ngã thì hai ta cùng ngã. Em mở to mắt nhìn ra bên ngoài đi, rất thú vị. Tất cả mọi người đều như con kiến nhỏ vậy. Chúng ta có giống Hùng Ưng không?”
“Đứng càng cao càng rõ. Kỳ thật, chúng ta cứ như kiến chúa vậy.” Vương Giai Tuệ dũng cảm nhìn về phía trước, kích động nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!