Chương 1716
“Nha đầu, nói cho anh biết vì sao? Vì sao em lại thừa nhận? Rõ ràng em thiện lương như thế, làm sao có thể giết người?” Hoắc Trì Viễn cầm tay cô, thì thào tự hỏi. Không biết qua bao lâu, Tê Mẫn Mẫn mới mở to mắt. Vừa nhìn thấy Hoắc Trì Viễn, cô lập tức ngồi thẳng người, lui về phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn anh.
Hoắc Trì Viễn vươn tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Tê Mẫn Mẫn, lại nhìn thấy cô sợ hãi lui về phía sau thì liền dừng lại.
Cô vậy mà sợ anh.
Đều do anh.
“Nha đầu, nói cho anh biết, không phải em đẩy bác gái xuống lầu” Hoäc Trì Viễn tràn ngập tin trưởng nhìn cô. Tề Mẫn Mẫn né tránh ánh mắt của Hoắc Trì Viễn, đưa lưng về phía anh trốn vào trong chăn, suy yếu hỏi han: “Con của tôi?”
“Thực xin lỗi” Hoắc Trì Viễn tự trách nói.
Quả nhiên.
Vẫn là mất đi.
Tê Mẫn Mẫn bi thống rơi lệ.
Cô nói với Hoắc Trì Viễn ở đằng sau: “Ra ngoài!”
“Nha đầu, anh nên tin tưởng em, em sẽ không giết bác gái” Hoắc Trì Viễn để tay lên đầu vai của cô, thẹn thùng nói.
“Người là tôi đẩy xuống lầu, tôi là hung thủ” Tê Mẫn Mẫn bình tĩnh trả lời.
Cô nên cảm ơn Hoäc Trì Viễn có thể tin tưởng cô trong giờ phút này sao?
Nhưng là có ích lợi gì?
Con đã không có.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!