Chương 1720
“Thôi miên?” Vương Giai Tuệ không hiểu nhìn Tê Mãn Mẫn.
Tề Mãn Mẫn gật gật đầu:”Cậu nghĩ xem. Ưng Mẫn biết thuật thôi miên. Cô ta thôi miên Tưởng phu nhân để bà ấy tự sát, sau đó lại thôi miên tớ, để cho tớ mất đi một đoạn trí nhớ, tin rằng chính mình là hung thủ giết người”
“Ưng Mẫn này! Quả thật đáng giận! Đều nói bác sĩ như từ mẫu, cô ta đúng là ghế tởm” Vương Giai Tuệ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trên đời này sao có thể có một người phụ nữ độc ác tâm cơ thâm trầm như Ưng Mẫn?
Trước mặt người khác thì dịu dàng hiền thục, sau lưng thì tâm ngoan thủ lạt.
Nghĩ lại, Vương Giai Tuệ cảm thấy run rẩy từng đợt.
"Tê Mẫn Mẫn, để mình đi nói sự thật cho anh cả biết!" Vương Giai Tuệ đứng dậy, định đi ra ngoài đã bị Tê Mẫn Mãn ngăn lại.
"Không cần!" Giọng nói đau đớn của Tê Mẫn Mẫn vang lên, lắc đầu với Vương Giai Tuệ.
"Wì cái gì chứ?" Vương Giai Tuệ cau mày, khó hiểu hỏi, "Bạn không muốn rửa sạch nỗi oan này sao?"
"Không quan trọng!" Tê Mẫn Mẫn nhằm mắt lại, đau lòng trả lời.
Hoắc Trì Viễn không tin tưởng cô như vậy, giải thích thì có ý nghĩa gì chứ.
Lòng cô tan nát.
Nếu đặt cô và Tưởng Y Nhiên lên bàn cân, anh sẽ chọn Tưởng Y Nhiên. Anh thà rằng tin tưởng Ứng Mẫn, cũng không tin tưởng cô. Chỉ cần cô có dính dáng đến những không may của người nhà Tưởng Y Nhiên, anh không chút do dự định tôi cô. Ở trong lòng nah, Tưởng Y Nhiên Vĩnh viễn là điều quý giá nhất, không thể chạm tới. Đây là điều trái tim anh nghĩ.
Cô đã bị tổn thương đến cực hạn, không muốn tiếp tục yêu đau đớn như thế.
"Cái gì mà không quan trọng chứ? Chẳng lẽ bạn muốn cả đời này mang tội danh giết người sao?" Vương Giai Tuệ đau lòng hỏi, đôi mắt ầng ậc nước.
Tuy cô không có ba là triệu phú, cũng không có ông xã xuất hiện trong bảng xếp hạng của Forbes. Nhưng mà cô có mẹ thương, có bạn trai chiều. Nếu so sánh, cô còn hạnh phúc hơn Tê Mẫn Mẫn gấp một vạn lần.
Cô cực kỳ đau lòng cho người bạn này.
Cô ấy yêu quá hèn mọn, quá gian khổ. Lại còn quá nhiều người phá hoại như vậy.
"Nếu anh ấy tin tưởng mình.....!" Tê Mẫn Mẫn nghẹn ngào lên tiếng.
Thấy Tê Mẫn Mẫn khóc rống, Vương Giai Tuệ ngồi xuống, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn: "Mình hiểu, Tê Mẫn Mẫn! Có lẽ ảnh cả không yêu bạn như lời anh ấy nói nhưng anh ấy đã tỉnh ngộ rồi! Cho anh ấy một cơ hội đi"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!