Chương 1750
Trác Liệt đau lòng xoa đầu Tê Mãn Mẫn:”Em không sao là tốt rồi. Anh họ chỉ hy vọng em hạnh phúc”
“Cậu con và mợ cũng giống nhau. Chỉ hy vọng con hạnh phúc” Bác Ngạn dựa vào tường nhìn Tê Mẫn Mẫn cười nói.
Bởi vì nhận được tin có người thấy một cô gái cực kỳ giống Tê Mẫn Mẫn ở thành phố A, Hoäc Trì Viễn bỏ mọi công việc, đêm đó bay trở lại thành phố A.
Hoắc Trì Viễn không đến nhà nữa, Tê Mẫn Mẫn không hề vui vẻ mà trở nên trầm mặc không nói gì.
Trác Liệt lo lắng cho cô.
Sau khi thương lượng với ba mẹ, anh ấy quyết định dẫn Tê Mãn Mẫn ra ngoài.
"Tiểu Nhiễm, anh đã xin nghỉ phép. Em có muốn đến thành phố B giải sầu với anh không?" Trác Liệt nhẹ nhàng hỏi.
"Được!" Tê Mẫn Mẫn gật đầu.
Có lẽ Hoäc Trì Viễn đã từ bỏ việc tìm kiếm cô.
Trên báo cũng không có đăng tìm cô nữa, chắc là mọi người đã từ bỏ hết rồi đúng không?
Có được đáp án của cô, Trác Liệt dẫn Tê Mẫn Mẫn xuống núi ngay ngày hôm đó.
Thành phố B có rất nhiều hồi ức giữa cô và Hoắc Trì Viễn. Lúc ra khỏi sân bay, hốc mắt Tề Mẫn Mẫn đã ẩm ướt. Còn nhớ rõ tết âm lịch năm ngoái, bọn họ còn mặc áo bông nghịch tuyết.
Chỉ chớp mắt, cảnh còn người đã mất.
Hoắc Trì Viễn trở lại thành phố A, theo manh mối tìm kiếm, phát hiện cô gái đó chỉ giống Tê Mãn Mẫn chứ không phải cô, anh thấy thất vọng không thôi.
"Đừng tức giận! Có lẽ lần tới sẽ có tin của Tê Mẫn Mẫn!" Ninh Hạo cười an ủi Hoäc Trì Viễn.
"Hi vọng vậy!" Hoắc Trì Viễn nhìn ánh mặt trời xinh đẹp, nheo mắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!