Chương 1823
"Không phiền hà vậy quầng thâm dưới mắt kia là cái gì?' Bà nội Hoắc nghiêm mặt, bất mãn hỏi.
"Báo cáo bà nội, cháu biết. Là vành mắt đen"' Vương Giai Tuệ lập tức giống học sinh tiểu học giơ tay lên trả lời câu hỏi.
Hoäc Tương vụng trộm giơ ngón tay cái lên với Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ không để ý ánh mắt kháng nghị của Tê Mẫn Mẫn, cười đến như tên trộm.
"Thật đúng là có vành mắt đen” Hoắc Trì Viễn đau lòng tiến đến nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn ngắm mặt cô"Giấc ngủ không tốt sao?"
Tề Mẫn Mẫn hoảng hốt liếm một môi dưới, bắt đầu bịa chuyện: "Không có! Ngủ được, ăn được! Mọi người nhìn lầm rồi!"
Nói xong, Tê Mẫn Mẫn liền đẩy Hoắc Trì Viễn ra, lui lại phía sau một bước dài.
Hoäc Trì Viễn thở dài, cúi người bế Tê Mẫn Mẫn lên bước. nhanh lên lầu.
"Anh thả tôi xuống! Tôi không cần lên lầu!" Tê Mẫn Mẫn bất mãn vùng vây.
Căn phòng trên kia tràn ngập những hồi ức của cô và anh, có ngọt ngào cũng có chua xót.
Cô sợ mình sẽ nhớ lại.
"Anh cũng không ngủ được. Không tin em xem? Vành mắt anh cũng thâm cuồng" Hoắc Trì Viễn đáng thương tội nghiệp giơ khuôn mặt tuấn tú tới trước mặt Tê Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn nhìn đến khuôn mặt tiều tụy của Hoäc Trì Viễn, trong lòng đầy chua xót.
Anh cũng không tốt sao?
"Cùng tôi có liên quan sao?" Tề Mẫn Mẫn u oán nhìn Hoắc Trì Viễn, bắt buộc trong tâm phải cứng rắn.
"Em đau, anh cùng em đau. Em mất ngủ, anh cùng em mất ngủ" Hoắc Trì Viễn thâm tình nói xong, liền đá chân mở cửa phòng, ôm cô vào phòng ngủ. "Tôi muốn xuống lầu!" Bị Hoắc Trì
ễn thả xuống trên giường Tề Mẫn Mẫn liên vùng vẫy đứng dậy, lại bị anh bá đạo đè lại, cường thế ôm vào trong ngực.
"Em coi như bố thí cho anh đi. Anh đã 48 tiếng không được chợp mắt rồi” Hoắc Trì Viễn quỳ ở bên giường, gắt gao ôm lấy Tề Mẫn Mãn, thanh âm khàn khàn nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!