Chương 1889
“Được rồi, em uống!” Tả Mẫn Mẫn chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp: “Dù sao anh cũng không quản được em thêm vài ngày”
Nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Trì Viễn trầm xuống trong phút chốc.
“Chị dâu nhỏ, em thật sự muốn đi đại học Q?” Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua vẻ mặt buồn bực của anh mình, quan tâm hỏi han.
“Thư chấp nhận đã ở trên tay em, còn có thể giả vờ?” Tê Mẫn Mẫn nháy mắt, cười hỏi lại.
“Anh là muốn nói, nếu em không muốn đi đại học Q, anh của anh có thể giúp em học đại học F” Hoắc Nhiên ha ha cười nói.
Nếu Tê Mẫn Mẫn ở lại, nói không chừng Giai Tuệ cũng có thể đồng ý ở lại thành phố A. Anh không cần chịu nỗi khổ tương tư nữa.
“Em mới không cần” Tề Mãn Mãn lập tức từ chối.
Cô không muốn sống liên tục dưới cánh chim của Hoắc Trì Viễn, làm công chúa mãi không lớn.
Đại học Q, xa ngàn dặm.
Cô tin tưởng ở nơi đó, cô có thể trở nên kiên cường độc lập giống như anh họ Trác Liệt.
Bởi vì mất đi quá nhiều, cho nên cô không thể không tin có được.
Chỉ có đầy đủ độc lập, cô mới có thể không úy ky mà mất đi.
Hoắc Trì Viễn giống như nhìn thấu tâm tư của Tê Mẫn Mãn, không nói gì, chỉ là vươn bàn tay to ra, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Tê Mẫn Mẫn: “Em vui vẻ là được rồi”
Tê Mẫn Mẫn cười cười.
“Anh cả, có em cùng Tê Mẫn Mẫn, sẽ không có chuyện gì” Vương Giai Tuệ hào sảng nói.
“Cảm ơn” Tuy Hoắc Trì Viễn cười, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.
Cho dù có Vương Giai Tuệ ở đây, anh cũng lo lắng cô một mình ở nơi thành thị xa lạ.
Giai Tuệ và Tê Mẫn Mẫn cũng không học cùng trường, lúc đêm tối cô gặp ác mộng, ai sẽ ở bên cô.
Hoắc Nhiên không làm sao nhấp môi mỏng.
Xem ra anh phải làm người ở giữa bốn năm rồi.
“Giai Tuệ, em tốt nghiệp xong rồi quay về thành phố A đi” Hoắc Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi.
“Anh sợ em đi không trở lại” Vương Giai Tuệ cười khẽ hỏi. Hoắc Nhiên bi thương ni anh sẽ đau lòng mà c “Yên tâm, em sẽ không dễ dàng thay đổi lòng dạ, trừ khi
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!