Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

 

Nam Mần thản nhiên vuốt cằm, lại vung tay bảo mọi người ngồi xuống.

Cô không đi về phía Nam Ninh Bách mà đi tới một vị trí chếch xuống phía dưới, Cố Hoành kéo ghế mời cô ngồi. Khoảnh khắc Nam Mẫn ngồi xuống, tất cả các thành viên hội đồng quản trị và ban lãnh đạo đều không hẹn mà cùng nghiêng người tập trung về phía cô.

Bọn họ đều là mấy lão hồ ly tu luyện thành tinh, không người nào ngu ngốc, cũng chẳng có kẻ nào vô dụng, bọn họ đều biết rất rõ aỉ mới là chủ nhân thật sự của tập đoàn Nam Thị, chỉ là nhìn thấy nhưng không nói mà thôi.

“Cháu gái, cuối cùng cháu cũng đến

rồi .

Nam Ninh Bách cúi người, gõ tay lên bàn họp, lạnh lẽo trừng mắt nhìn Nam Mẫn ngồi đối diện mình, giọng không được tốt lắm hỏi: “Cháu có thế đưa ra một lời giải thích về chuyện trường đua ngựa đó với chú không?”

“Chú đã biết hết rồi còn gì nữa, chú muốn cháu phải giải thích thẻm cái gì?”

Nam Mẳn miền cưỡng ngước mắt lên, đặt một xấp tài liệu lên bàn đẩy sang bên kia: “Trong tập tài liệu này có hơn hai mươi lý do khiến miếng đất Bắc Giao đó thích hợp để xây dựng trường đua ngựa hơn sân golf. Trước đó khi đấu giá miếng đất này, hai người đã vét sạch toàn bộ nguồn vốn của Nam Thị, nếu không kiếm lại được số tiền đó, Nam Thị chỉ có thể phá sản”.

“Bớt lôi chuyện phá sản ra hù người khác đi!”

Nam Ninh Bách chẳng thèm xem tập tài liệu đó, tiện tay hất xuống đất, hầm hừ nói: “Hồi trước cũng nói là phá sản này, phá sản nọ, đến giờ vấn còn nguyên đó đấy thôi? Tập đoàn Nam Thị gia đại nghiệp đại, làm gì có chuyện phá sản dề dàng như thế?”

Mọi người nghe ông ta nói xong câu đó đều lộ ra vẻ mặt khinh thường, tất cả mọi sự mỉa mai đều viết hết lẽn mặt.

Nam Mẫn hết sức cạn lời, lâc đầu: “Chú hai, không được thông minh thì phải chăm chỉ đọc sách vào. Nói những lời ngu xuấn đó trong nhà thì không sao, người trong nhà chê cười cũng chẳng mất mặt nào, nhưng nếu để nó lan truyền ra ngoài thì sẽ thành trò hề cho người trong giới”.

Mặt Nam Ninh Bách âm u: “Một đứa con cháu trong nhà mà cũng dám lên mặt dạy đời hả? Rời khỏi nhà ba năm, nguyên tắc trong nhà họ Nam đã ném hết ra sau đầu rồi đúng không!”

Nam Mẫn lạnh lùng cười khẩy.

“Điều thứ nhất trong nội quy nhà họ Nam, ai có bản lĩnh thì lời người đó là lớn nhất”.

Nam Mẳn trầm giọng nói: “Chú hai, đế cháu giúp chú nhớ, chỉ mới một tháng trước thôi, tập đoàn Nam Thị do một tay bố cháu sáng lập ra đã suýt sụp đổ trong tay chú, là cháu rót tiền vào mới cứu được nó về, nếu không, chú nghĩ ngày hôm nay mình có thế đứng trước mặt cháu diều võ giương oai thế này ư? Đã sớm biến thành chó nhà khóc tang rồi .

Những lời đó cực kỳ khó nghe, sằc mặt Nam Ninh Bách bỗng chốc tối đen như đáy nồi: “Cháu, cháu dám mắng chửi chú hai của mình như thế hả…”

Ông ta ôm ngực, dáng vẻ yếu ớt không thể chịu nổi, ngã thật mạnh vào ghế dựa.

Nam Ninh Trúc không thể ngồi yên được nữa, cứ có cảm giác Nam Mẳn mắng luôn cả mình, ông ta khó chịu nói: “Tiểu Mẫn, nói chuyện phải cân nhắc chừng mực, ít nhiều gì bọn chú cũng là chú ruột của cháu, cháu nên tôn trọng người lớn một chút”.

“Chú ba, cháu nghĩ rằng mình đã rất tôn trọng hai người, là bản thân hai người mặt dày mày dạn không biết xấu hổ thôi”.

Nam Mẫn không vội vã cũng không tức giận, thậm chí còn khẽ mỉm cười: “Hình như hai người đã hiếu lầm điều gì đó rồi, tuy tập đoàn Nam Thị này lấy họ Nam, nhưng nó là họ của bố cháu, theo lý mà nói thì cái họ đó không liên quan gì tới hai người. Bố cháu còn sống có nói tập đoàn Nam Thị là công ty gia đình, vì ông ấy muốn để gia tài sản nghiệp lại cho cháu, dù ông ấy đã rời khỏi cõi đời này, thì người đầu tiên có quyền thừa kế di sản cũng là cháu. Cháu chưa từng nghe ai nói di sản của người mất không được truyền cho con gái, mà lại chuyến sang cho em trai bao giờ. Cháu cho hai người một cái hư danh trong công ty là vì không muốn hai người té quá khó coi, nhưng hai người muốn giẫm lên thế diện của cháu, thì đừng trách đứa cháu cả này trở mặt vô tình”.

“Cháu…”, Nam Ninh Trúc tức xanh cả mặt, lại không thế nói được gì.

Nếu lúc mới về Nam Mẫn vẫn còn khách sáo với bọn họ, đôi bên đều lùi lại một bước trời cao biển rộng, thì lúc này đây rõ ràng cô đang muốn trở mặt với bọn họ, hơn nữa còn không hề sợ hãi một chút nào, tình thế hết sức bất lợi.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận