“Chỗ tôi khá bận, thứ lỗi không thể đi cùng. Tưởng Phàm, tiếp đãi tổng giám đốc Phó và tổng giám đốc Dụ tử tế nhé”.
Phó Vực chớp mắt: “Sao em biết tôi mở loa ngoài?”
Tưởng Phàm cạn lời nhìn Phó Vực một cái, nếu không phải vừa nãy cậu chủ nhà họ Phó này nói chuyện thoải mái về dự án trường đua ngựa, đưa ra rất nhiều kiến nghị, thì anh ta cũng tưởng Phó Vực là tên ngốc.
Giở trò trước mặt Nam Mẫn, chẳng khác gì giơ đao lớn trước mặt Quan Công, cậu chủ này đúng là không sợ chết.
Trong lòng thầm oán, Tưởng Phàm đáp một: “Vâng, cô yên tâm đi”.
Tắt điện thoại, Phó Vực dựa vào lưng ghế, có chút tiếc nuối cảm khái nói với Dụ Lâm Hải: “Tiếc là Mẫn Mẫn không chịu đến, anh chưa nhìn thấy, tư thái cô ấy lên ngựa ngầu thế nào đâu, kỹ thuật cưỡi ngựa chắc chắn không kém”.
Dụ Lâm Hải bưng café nhấp một ngụm, khẽ ngước mắt nhìn Phó Vực một cái.
“Mẫn Mẫn? Cậu có quan hệ tốt như vậy với cô ấy từ lúc nào?”
Tuy nói là không đi, nhưng Nam Mẫn thực sự bị Phó Vực dụ dỗ đến mức lòng ngứa ngáy.
Cô đúng là đã lâu không được quất ngựa xông pha rồi, cô nói với Cố Hoành: “Sắp xếp đi, cố gắng dành ra nửa ngày, chúng ta đưa Lâm Lâm đến trường đua ngựa dạo chơi”.
“Được, tôi sắp xếp ngay”.
Có thể công khai hẹn hò với Nam Lâm trong thời gian làm việc, đúng là Cố Hoành cầu mà không được.
Nam Mẫn dùng Ipad để lướt mạng, lượng truy cập của đoạn quảng cáo của Hạ Thâm và Thư Anh trước đây lại tăng lên không ít, ổn định đứng vị trí đầu tiên của người phát ngôn giỏi nhất năm nay của vàng bạc đá quý Nam thị.
Xếp vị trí thứ hai là Tư Đạc vừa mới ký hợp đồng với truyền thông Nam Tinh.
Sau khi Tư Đạc vào công ty, Nam Mẫn rút người quản lý thâm niên là chị Hoa cho anh ta, sắp xếp không ít tài nguyên cho cậu ta, bộ phim của Lâm Giác là một phần, còn cho anh ta là người phát ngôn của vàng bạc đá quý.
Tuy kiểu mẫu vàng bạc mà anh ta đại diện không phải là sản phẩm chủ đạo, nhưng một mẫu nhẫn dành cho đàn ông rất phù hợp với khí chất thanh lạnh như ngọc của Tư Đạc, tình hình lượng truy cập quảng cáo và lượng tiêu thụ sản phẩm cũng rất tốt, đang tiếp tục tăng lên.
Giám đốc quản lý nghệ sĩ Ngải Luân vô cùng kích động, giơ dáng tay hoa lan nói với cô: “ôi ôi Tiểu Mẫn Mẫn, cô thực sự đã đào được miếng ngọc quý cho tôi rồi, có Tư Đạc, anh Thâm cũng coi như đã có người tiếp nối!”
Nam Mẫn nghĩ thầm “còn cần anh nói chắc”, miệng lại thản nhiên nói: “Tư Đạc vừa vào nghề không lâu, tuy đang trong thời kỳ đi lên, nhưng vẫn là người mới, anh đừng tâng bốc thái quá, không tốt cho anh ta”.
Nhưng không thể không nói, fans hâm mộ của Tư Đạc rất được, sức mua rất tốt.
Sản phẩm chủ đạo của quý sau, cô có thể suy nghĩ cho bộ phận thiết kế làm một mẫu phù hợp với Tư Đạc.
Trong đầu vừa nảy lên ý nghĩ này, Cố Hoành nhận cuộc điện thoại, quay đầu báo cáo với Nam Mẫn: “Không hay rồi tổng giám đốc Nam, chị Hoa vừa gọi điện đến, nói lúc quay phim, Tư Đạc không cẩn thận ngã từ trên núi xuống”.
Nam Mẫn cau mày: “Bị thương có nặng không?”
“Hình như không nhẹ, đã đưa đến bệnh viện địa phương rồi, chị Hoa nói, có lẽ phải phẫu thuật”.
“Để tôi xử lý chuyện này, chú đừng lo”.
Nam Mẫn tắt cuộc gọi của Đinh Danh Dương, trực tiếp gọi đến một số, đầu bên kia ngạc nhiên: “Chị?”
“Tiếu Triết à? Nghe tôi nói, bây giờ cậu lập tức thu dọn hành lý, mười năm phút sau tôi điều xe đến cổng Nam đón cậu”.
Cô nói dứt khoát: “Chúng ta cùng đến thành phố Thanh”.
Khi Tư Triết đến sân bay, thì nhìn thấy một chiếc máy bay cá nhân.
“Tiểu Triết”.
Nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng, Tư Triết bất giác quay đầu, thì thấy Nam Mẫn đứng phía sau cậu ta, còn phía sau cô là một đội y tế.
“Các anh lên trước đi”.
Nam Mẫn quay đầu nói một câu, dưới sự sắp xếp của Cố Hoành, đội y tế lên máy bay trước.
Vẻ mặt Tư Triết đầy lo lắng: “Chị à, anh trai em…”
“Tôi biết rồi. Chúng tôi đưa theo đội y tế giỏi nhất mau chóng đến đó, nhất định sẽ không sao đâu, đừng lo lắng”.
Với giọng bình tĩnh và chắc chắn của Nam Mẫn, tâm trạng lo lắng của Tư Triết cũng được an ủi, cảm xúc bình tĩnh, suy nghĩ lý trí hơn, gật đầu mạnh.
Nam Mẫn nhìn cậu ta một cái, cậu thiếu niên cao lớn mặc áo trắng quần đen, không mang theo thứ gì, chỉ có một balo màu đen.
“Cậu chỉ mang chút hành lý này
à?”
Nam Mẫn không khỏi cảm khái con trai ra ngoài đúng là nhanh gọn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tư Triết, cô vỗ cánh tay của cậu ta: “Chúng ta có thể phải ở lại thành phố Thanh mấy ngày, nhưng không sao, thiếu gì thì mua vậy”.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, cô cũng không mang hành lý gì, chỉ mua một ít đồ chăm sóc da và đồ trang điểm ở cửa hàng miễn thuế của sân bay, những đồ phụ nữ ra ngoài phải có vẫn rất cần.
Thành phố Thanh cách thành phố Nam không gần lắm, ngồi tàu phải mất bốn năm tiếng, ngồi máy bay còn đỡ, hai tiếng là đến.