Lần này đến thành phố Thanh lại có thể gặp lại cô ấy, có thể nói là duyên phận.
Cố Hoành vội nghe ngóng hỏi thăm, nhưng bác sĩ Grace làm phẫu thuật xong đã rời khỏi bệnh viện, ở cùng khách sạn với Nam Mẫn, đều là khách sạn sang trọng lớn nhất địa phương, có thể cùng gặp mặt.
Khi rời khỏi bệnh viện đến khách sạn, trong đâu Dụ Lâm Hải đột nhiên vụt sáng, nảy lên một suy nghĩ.
Nam Mẫn lại có thể mời được Grace, chẳng phải cho thấy bọn họ đã quen biết nhau từ lâu?
Chẳng lẽ sở dĩ năm đó bác sĩ Grace đột nhiên bay đến bệnh làm phẫu thuật cho anh, cũng là Nam Mẫn mời đến?
Chuyện như chủ động dẫn xác đến, tuy không phải lần đầu tiên Triệu Tĩnh làm, nhưng vẫn rất căng thẳng.
Cái gọi là làm bạn với vua như chơi với hổ, tất cả những người ngồi trên vị trí trên người khác, tính cách bẩm sinh đều khác người thường, cổ quái, vui buồn bất thường, hầu hạ tốt đương nhiên sẽ có tiền đồ sáng lạn, nhưng nếu hầu hạ không tốt, sẽ là vạn kiếp không mở mặt.
Triệu Tĩnh đã từng vô cùng hận và ghét giới này, cảm thấy nó rất dơ bẩn, nghệ sĩ tỏa sáng rực rỡ dưới ống kính, sau lưng là đủ các loại ma quái rắn độc, nhưng dần dần, anh ta cũng trở thành một thành viên trong vũng bùn lầy, không thể may mắn được tha.
Bởi vì ánh hào quang trong chốc lát cũng còn tốt hơn cả đời lặng lẽ không có tiếng tăm, vô danh không ai biết đến, mặc cho người khác chà đạp, “Muốn thành danh, thì phải trả giá, đều là những việc cam tâm tình nguyện, phải nghĩ thoáng ra”, chính ông chủ Đổng vỗ vào mặt anh ta và nói câu này.
Dưới vòi hoa sen, Triệu Tĩnh xoa mỗi một tấc da trên người mình, rửa thật sạch sẽ, nhưng trái tim này, cơ thể này đã nhiễm bẩn từ lâu, còn rửa làm gì?
Anh ta cười lạnh lùng một tiếng, đột nhiên nghĩ đến lời câu thoại chua xót trong bộ phim thanh xuân: Quả nhiên con người sẽ biến thành dáng vẻ đáng ghét nhất của mình.
Nhưng thế thì đã làm sao, chỉ cần có thế trèo lên đỉnh núi, trở thành người đứng trên người, từ người bị ức hiếp trở thành người ức hiếp người khác, phải trả bất cứ giá nào anh ta cũng đồng ý, kể cả làm chó quỳ dưới đất sủa, cũng không
sao.
Nội tâm Triệu Tĩnh vô cùng phong phú, vừa tắt vòi hoa sen, anh ta nghe thấy tiếng động khóa cửa, qua cửa kính phòng tắm, anh ta thấp thoáng nhìn thấy một bóng hình cao gầy bước vào: cô về rồi!
Nghĩ đến khí chất của tổng giám đốc Nam, trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại bắt đầu đập điên cuồng, nhất thời không biết là thế nào.
Anh ta nắm chặt nắm đấm, lên tinh thần cho mình, nghĩ thầm: Chỉ là vận động tý thôi, làm với ai cũng như nhau, sợ cái gì!
Sau đó, anh ta lấy khăn tắm quấn quanh hông rồi đi ra.
Lúc đi ra ngoài, Triệu Tĩnh liền ngẩn người.
Bởi vì Nam Mẫn không vội vã đợi anh ta “hầu hạ”, hay là đợi “hưởng thụ” anh ta, mà ôm laptop ngồi trên sofa làm việc, quần áo cũng không cởi, chỉ thay đôi dép lê.
Người ngồi ở đó, vừa chuyên nghiệp vừa thanh lạnh.
Nhìn thấy anh ta đi ra, cô cũng không làm ngơ mà bình tĩnh nhìn anh một cái: “Đến rồi à? Ngồi đi”.
Triệu Tĩnh sững người, nhất thời chân tay luống cuống.
Anh ta cũng từng gặp không ít phụ nữ làm sự nghiệp, trong đó không thiếu một số phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt và sau lưng người khác, hoàn toàn là hai bộ mặt, trước mặt người khác là phụ nữ độc lập nho nhã hiểu biết, xinh đẹp dày dặn kinh nghiệm, sau lưng người khác thì cần lên giường thì lên giường, cần ngồi vào lòng thì ngồi, hoặc là phì phèo nhả khói, miệng đầy lời bẩn thỉu, chẳng tốt hơn phụ nữ làm gái làng chơi là bao.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị nhào ngã hoặc phải quỳ xuống liếm giày, không ngờ Nam Mẫn vừa mở lời lại bảo anh ta ngồi.
Đây là nước cờ gì?
Triệu Tĩnh thộn mặt,
Anh ta không ngồi, Nam Mẫn cũng không nói nữa, chỉ cúi đầu gõ bàn phím, sau đó nhàn nhạt hỏi:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!