Nam Mãn không có nhã hứng nói chuyện phiếm với người lạ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cậu Phó vừa nói muốn hợp tác với tôi, không biết cụ thể là hợp tác cái gì?”
Phó Vực cũng không thừa nước đục thả câu, dùng thái độ bàn bạc chính sự: “Tôi có hứng thú với miếng đất ở Bắc Giao thành phố Nam ki
“Ồ, thế hả?”
Ánh mắt Nam Mẫn quan sát anh ta từ trên xuống dưới, anh ta mặc bộ tây trang xẻ tà cổ V, đôi mắt hoa đào thoáng vẻ đưa tình mang theo chút ý cười, nhìn kiểu nào cũng không giống đến bàn công việc, giống đi tán gái hơn.
Phó Vực ngồi đó, bình thản không chút gợn sóng mặc cho cô quan sát, còn chủ động tiến tới gần: “Thế nào, tôi mặc bộ quần áo này trông đẹp trai lắm phải không”.
Anh ta dùng câu trần thuật, không phải câu nghỉ vấn, có thể nói là hết sức tự tin vào bản thân mình.
Nam Mãn cũng không thích nói dối, đưa ra một nhận xét đúng trọng tâm: “Tạm được”.
Phó Vực lại nói: “Chủ yếu là người chọn quần áo có mắt nhìn tốt”.
Tên này mở miệng ra là ngọt phải biết.
Nam Mãn khẽ mỉm cười: “Xem như miệng anh ngọt, tôi cũng không ngại nói với anh, miếng đất ở Bắc Giao là do chú hai và chú ba tôi thầu được, nhưng tôi lại không có ý định biến nó thành sân golf”.
“Tất nhiên rồi, miếng đất đó xét từ địa hình đến đất đai đều không thích hợp để làm sân golf, chỉ thích hợp làm trường đua ngựa”.
Phó Vực giang tay: “Thế nên, người tài có cùng chí hướng, chúng ta rất hợp ý nhau”.
Nghe tới mấy chữ “trường đua ngựa”, Nam Mẫn không còn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nữa, lộ ra chút hứng thú: “Hợp. tác với tổng giám đốc Phó thì tôi sẽ có lợi ích gì?”
“Cậu Phó” đổi thành “tổng giám đốc Phó", Phó Vực biết lần đàm phán này đã thành công đến tám mươi phần trăm.
Anh ta cười rộ lên: "Nhà họ Phó chúng tôi có hơi ngang ngược, thường khi hợp tác với ai cũng phải lấy được tám phần, nhưng để theo đuổi được cô thì tôi sẵn sàng nhường đi ba phần, chúng ta chia năm năm được không?”
Nam Mẫn vui vẻ: “Cậu Phó thật hài hước, bữa cơm này tôi mời, anh thoải mái”.
Cô lạnh mặt, đứng dậy định bỏ đi. Lật mặt có thể nói là nhanh hơn cả lật sách.
Phó Vực chợt lặng người, bị lay động bởi kỹ thuật lật mặt của cô, khi anh ta kịp phản ứng lại thì cô đã sải bước ra đến cửa, anh ta vội vàng chạy tới, xoay người đứng trước mặt Nam Mẫn, chặn cửa.
“Cô Nam, tôi không hề nói đùa, tôi đang cực kỳ nghiêm túc”.
Nam Mãn khẽ ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng và trong trẻo đảo qua mặt anh ta, cảm thấy trải qua ba năm giày vò bên cạnh Dụ Lâm Hải, sự kiên nhẫn của cô đã tốt hơn trước. kia rất nhiều, có thể tiếp tục nói nhảm với người này.
“Thứ nhất, con người tôi luôn phân biệt công và tư rõ ràng, cũng rất ghét cái loại đàn ông lợi dụng công việc để tranh thủ tán gái, anh tưởng rằng anh hấp dẫn phụ nữ lắm ư?”
“Thứ hai, nhà họ Phó các người ngang ngược, nhưng nơi này không phải là thành phố Dung, mà là thành phố Nam. Thành phố Nam này vẫn chưa có nhà họ Phớ”.
“Thứ ba, anh tới tìm người ta hợp tác mà lại đòi năm phần, nằm mơ hả? Ba phần tôi cũng không muốn chia cho. anh!”
Phó Vực nghe hết một, hai, ba điều của cô thì gật đầu cảm thấy lời cô nói rất có lý, sau đó cực kỳ tốt tính hỏi: “Chỉ có ba điều thôi hả? Có điều thứ tư không?”
Con người này đúng là mặt dày mày dạn.
“Thứ tư", Nam Mẫn đáp ứng nhu cầu của anh ta, tiến lên từng bước, lạnh lùng nói: “Đào góc tường của anh em mình, đó là hành vi của một con người ư?”
Phó Vực nghe thế thì nói ngay không hề suy nghĩ: “Cô với tên họ Dụ kia ly hôn rồi cơ mà?”
Giết người phải đâm vào tim, Nam Mẫn không hề khách sáo dùng giày cao gót giãm chân anh ta một cái.
“A.. Hưm".
Lần đầu tiên Phó Vực cảm nhận được sức mạnh của giày cao gót, đau đớn kéo nhau đồn lên trung ương thần kinh, thật sự rất đau nhức.
Nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Nam Mẫn khi bỏ đi, anh ta vẫn không sợ chết bỏ thêm một câu: “Ngày mai Lâm Hải sẽ kết hôn, cô có đến không? Đi cùng đi”.
Hôn lễ chờ mong đã lâu, rốt cuộc cũng đến.
Trác Huyên ngồi trước gương, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của mình trong chiếc váy cưới, tim đập rộn ràng.
Cô ta đỡ chiếc vương miện đính kim cương trên đầu, gắt giọng: “Ai da, cái vương miện này nặng thế, cổ tôi nhỏ lắm, đội không có nổi”.
Nhóm phụ dâu vừa mới thay quần áo, không mấy hài lòng. với đồ phụ dâu của mình, nghe cô nàng Versailles nói thế thì trao đổi ánh mắt với nhau, lại cố ton hót nịnh bợ: “Xem Trác Huyên của chúng ta này, thật xinh đẹp, lóa hết cả mắt!”
Trác Huyên nhận được lời khen thì lại càng vui vẻ, liếc sang nhóm chị em xinh xắn của mình thì không nhịn được che miệng thét chói tai: “Trời ạ, sao các cậu lại béo thế này?”
Một câu đắc tội hết cả nhóm phụ dâu, bốn chị em chắc là thân thiết xụ mặt xuống, thiếu điều trợn trắng cả mắt.
Trác Huyên chọn váy cưới cho mình thì soi mói đủ điều, nhưng đồ cho dâu phụ lại tùy tiện chọn vừa một cái váy màu hồng quốc dân, áo một nơi váy một nơi, chỗ nào có mỡ thì lộ chỗ đó, trông có hơi lưng dài vai rộng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!