Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

 

Tân Văn Quân nhìn con trai mình như nhìn một tên ngốc, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể tát cho anh ta một cái, nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày lành tháng tốt, là hôn lễ của anh ta nên đành nhịn xuống.

“Người ta không là cái thá gì, bản thân con thì hơn người chắc? Con là giỏi nhất rồi! ít nhất người ta có thể một mình gánh vác một phương, tuổi còn trẻ đã tạo nên danh tiếng trong giới kinh doanh, con thì sao? Ngoài mấy cái tin tức tình cảm mang ra để chọc tức bố thì con còn làm được gì nữa?”

Tân Giang Nguyên không phục đáp trả vài câu, bà Tần đúng lúc chạy tới: “Được rồi, được rồi, ngày vui ngày hỉ mà sao hai người lại cãi nhau thế? Muốn làm bản thân mất mặt hả? Mau vào trong đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi”.

Bà Tân đẩy con trai vào trong, chủ tịch Tân tức đến đau cả đầu, nếu không phải từng này tuổi rồi không thể sinh thêm con, thì ông ta rất muốn kiếm thêm đứa nữa!

Đứa đầu trước mắt là thấy vô dụng rồi, sao ông ta lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như thế nhỉ?

Những người quan trọng nhất thường xuất hiện vào những phút cuối cùng.

Nam Mẫn và Nam Lâm thong thả đến, khi họ tới khách sạn thì Dụ Lâm Hải và Phó Vực cũng đúng lúc xuất hiện, hai bên gặp nhau ở ngoài cửa.

“ô, khéo thế nhỉ”.

Phó Vực nháy mắt với Nam Mẫn, cô làm như không quen biết tên đó, kéo lấy Nam Lâm vào trong.

Chủ tịch Tân vừa trông thấy Dụ Lâm Hải và Phó Vực thì hai mắt lập tức sáng rỡ lên, vội vã bước xuống từ mấy bậc thang, suýt chút nữa đã va vào Nam Mẫn với Nam Lâm, Nam Mẫn bèn kéo Nam Lâm sang một bên.

“Ai da da, tổng giám đốc Dụ, tổng giám đốc Phó, chúng tôi chờ hai cậu cả buổi trời, hai cậu có thể sắp xếp thời gian để đến đây tham dự hôn lễ của con trai tôi đúng là vinh hạnh của kẻ hèn này”.

Tân Văn Quân muốn bắt tay với Dụ Lâm Hải và Phó Vực, tay thì giơ ra rồi nhưng không có ai để ý tới ông ta, chỉ vòng qua ông ta để bước lên bậc thang, nhíu mày hỏi han Nam Mẫn, cùng đồng thanh nói.

“Không sao chứ? Có bị đụng trúng không?”

Khóe môi Nam Mẫn khẽ mím lại: “Không”.

Tân Văn Quân bị ngó lơ, tay ngượng ngùng để giữa không trung, bèn tự rút trở về.

ông ta xoay người đó, làm như lúc này mới nhìn thấy sự tồn tại của Nam Mẫn, ngượng ngùng cười: “Ai da, đây là con bé Mẫn mà, cháu xem đấy, bao năm không gặp, chú suýt chút nữa không nhận ra cháu rồi, đúng là gái mười tám thay đổi nhiều quá…”

Tân Văn Quân nhiệt tình lao tới, lại bị Dụ Lâm Hải và Phó Vực xoay người, ngăn cản.

Mặt Dụ Lâm Hải đầy vẻ bình thản, lạnh nhạt: “Chủ tịch Tân, chú ý chừng mực”.

Phó Vực thì ngước mặt lên tận trời: “Được rồi, đừng có lôi kéo làm quen, đâu có thân thiết gì. Chủ tịch Tân, gửi tiền mừng ở đâu vậy, ông dẫn đường chút đi”.

Hai người này chẳng hề cho ông ta chút mặt mũi nào.

Tân Văn Quân ôm một cục tức, lại không dám đắc tội bọn họ, đành phải nén giận nở nụ cười, đi vào trong dẫn đường cho bọn họ: “Mời các vị đi bên này”.

Âm thầm suy nghĩ xem Nam Mẫn có quan hệ gì với Dụ Lâm Hải và Phó Vực?

Hai người lại che chở cho cô như thế.

Chỗ ngồi trong bữa tiệc cũng được sắp xếp hết sức cẩn thận, nói tóm lại chính là… Nâng cao đạp thấp.

Có thân phận và địa vị thì ngồi ở dãy bàn chính, hoặc là hơi chếch đi một chút, khách khứa không quan trọng lắm thì ngồi tít ở ngoài, mấy bàn gần cửa, món ăn và rượu trên bàn cũng khác nhau, nhìn vào khiến con người ta không hề thoải mái tí nào.

Tất nhiên chỗ ngồi của Dụ Lâm Hải và Phó Vực được xếp ở dãy bàn chính, mà Nam Mẫn với Nam Lâm là người bên nhà gái lại được xếp ở tít phía ngoài, một cái bàn ngay trong góc xó.

Nam Mẫn cũng không có ý kiến gì, hôm nay cô cũng chỉ đến để xem kịch, ngồi xa một chút sẽ được xem rõ hơn, nên hết sức thản nhiên ngồi xuống cùng Nam Lâm.

Dụ Lâm Hải và Phó Vực lại không hề vui vẻ.

Bọn họ đến tham gia cái hôn lê rách nát này để được ở gần Nam Mẫn hơn một chút, chẳng lẽ họ thèm cái bàn tiệc ở đây lắm chắc?

Nhưng mà ngồi xa như vậy thì tiếp cận thế quái nào được, ở gần thế quái nào được?

Có rất ít người quen biết Nam Mẫn và Nam Lâm trên bàn tiệc, cứ tưởng là ngôi sao hoặc là idol trên mạng nào đó, thật sự quá xinh đẹp nên không nhịn được nhìn thêm vài lần, có người to gan trực tiếp đi tới xin phương thức liên lạc của họ.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận