Xuống máy bay thì đã là chạng vạng tối, hoàng hôn nơi cuối trời, tuy ánh sáng mờ ảo nhưng lại rất đẹp.
Ngủ suốt một đường, Nam Mẫn xoay cần cổ cứng đờ, nghe thấy Cố Hoành đang gọi điện thoại với Nam Lâm sau lưng, giọng dịu dàng đến lạ.
“Đã làm xong hết thủ tục xuất viện chưa? Lâm Lâm nhà anh giỏi thật đó… ừm, bọn anh xuống máy bay rồi, lát nữa sẽ trực tiếp đến bệnh viện đón mọi người… Nhớ anh không? Anh cũng nhớ em…”
Nghe nhũn hết cả tai, Nam Mẫn thật sự không thể nghe nổi nữa.
Ở thành phố Bạch thì ăn cơm chó của anh tư với anh Trình, khó lắm mới về thành phố Nam lại ăn cơm chó của trợ lý và em gái.
Nam Mẫn cô đơn lặng lẽ muốn nói rằng lòng mình rất mệt.
Cố Hoành cúp điện thoại, bước vội tới báo cáo với Nam Mẫn về tình hình ông cụ bên kia.
“Lâm Lâm nói sức khỏe ông cụ hồi phục rất tốt, còn nói ngày nào Tư Triết cũng mang cơm đến bệnh viện, ông cụ được ăn ngon béo tròn lên hẳn, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều”.
Nhớ tới Tư Triết, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng của Nam Mẫn trở nên hiền hòa hơn rất nhiều: “Thằng bé này có lòng“.
Lại hỏi: “Tư Đạc bên kia thế nào rồi?”
Cố Hoành nói: “Tư Đạc hồi phục cũng không tệ, ngày nào cũng tích cực đi tập vật lý trị liệu, xuống đi bộ không còn là vấn đề, chị Hoa xin cho Tư Đạc về nước vào đoàn quay một số cảnh thoại, hồi phục hẳn rồi mới quay cảnh đánh nhau”.
“ừ, bảo anh ta đừng có cậy mạnh, cứ phải nghỉ ngơi cho có thể hồi phục đã rồi tính”.
Cố Hoành lên tiếng đáp lời, đang chuẩn bị liên lạc với quản lý của Tư Đạc là Vinh hoa thì trông thấy ánh mắt Nam Mẫn, bèn ngước lên hỏi: “Cô còn chuyện gì cần căn dặn hả?”
Nam Mẫn nhìn anh ta với ánh mắt điềm tĩnh, khẽ “chậc” một tiếng, lại khiến Cố Hoành rợn hết cả người.
Phản ứng đầu tiên là điên cuồng suy nghĩ: Liệu mình có làm sai điều gì không?
Nam Mẫn chậm rãi mở miệng: “Tôi chuẩn bị điều động chức vị cho anh đấy”.
Cố Hoành là không có tiền đồ, run lẩy bẩy.
Anh ta theo Nam Mẫn bao năm nay, có thể nói là do một tay Nam Mẫn “dạy dỗ” ra, nên vô cùng nhạy cảm với những hành động của cô, cái ánh mắt đó chắc chắn là có chuyện gì rất lớn!
Trong nháy mắt, Cố Hoành đã sàng lọc lại hết tất cả mọi hành động của mình trong khoảng thời gian vừa qua, sau khi xác nhận mình không làm gì quá giới hạn…
Chỉ châm dầu vào lửa chuyện Triệu Tĩnh hãm hại Tư Đạc, khiến Triệu Tĩnh biến mất trong giới giải trí…
Tiễn bước vài giám đốc, trưởng phòng đã lén ăn tiền bỏ túi riêng trong tập đoàn Nam Thị…
Đóng băng toàn bộ tài sản đứng tên Nam Ninh Bách, khiến ông ta phải ở trong viện dưỡng lão để chờ đôi chân kia lành, bớt ra ngoài nhảy nhót lại…
Gửi báo cáo xét nghiệm DNA của Nam Ninh Trúc và con ông ta cho tình nhân của ông ta…
Nam Ninh trúc bị cắm sừng rồi còn giúp người khác nuôi con nhiều năm như vậy, ông ta suýt chút nữa tức chết ngất đi, hung hăng đánh cho Hà Hân một trận, sau đó bị cảnh sát nhân dân tới bắt đi vì “bạo lực gia đình”, đang ngồi trong đồn chờ ba ngày sau mới được thả ra…
Ngoài chuyện của Nam Ninh Trúc là do anh ta muốn trả thù cho Nam Lâm, thì những chuyện khác đều làm theo lời Nam Mẫn dặn, đoán ý cô mà làm, chắc là, không có vấn đề gì chứ?
Suy nghĩ nhiều như thế, cũng chỉ mất đâu đó ba, bốn giây mà thôi.
Nam Mẫn bèn thản nhiên nói: “Tôi muốn điều anh tới chi nhánh Hoa Bắc làm tổng giám đốc, trải nghiệm một khoảng thời gian ngắn, nếu không có sai lầm gì thì có thể trở về, trực tiếp kiêu ngạo nói mình là phó tổng khu Trung Hoa, ý anh thế nào?”
Cố Hoành chỉ cảm thấy tim mình như đồ thị gấp khúc vậy, hết lên rồi lại xuống, bị gõ xuống hai cái thật mạnh rồi quay trở lại bình thường.
Thì ra không phải là đưa anh ta đến một nơi xa xôi nào đó chịu lưu đày, mà là thăng chức.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!