Trác Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Lưu Thư, có chút mất hồn, cảm nhận được sự hoảng hốt mà trước nay chưa từng có.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên ông ta rút tay mình khỏi tay bà ta, không rõ là do bản thân bà ta già rồi nên nhan sắc suy tàn hay lý do gì, mà bà ta ngày càng cảm thấy mình không thể giữ được người đàn ông đó nữa…
“Cô, chú Thẩm nói thế là sao? Tại sao chúng ta đấu không lại Nam Mẫn? Nếu lúc nãy cô không ngăn lại thì cháu đã chạy tới tát cho cô ta một cái rồi!”
Trác Huyên vẫn uất ức không thôi, dịu dàng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, trong những năm ở nước ngoài, cô ta thường xuyên đi cùng với mấy đứa mắt xanh mỏ đỏ, cũng tát rất nhiều người, giải quyết Nam Mẫn không phải là chuyện gì khó.
“Đủ rồi! Cháu sợ mình không thể làm liên lụy đến cô hả?”
Sắc mặt Trác Nguyệt cực kỳ nghiêm túc, bắt đầu đanh mặt lại, dạy dỗ cháu gái: “Nếu cháu vẫn còn thiếu kiên nhẫn như thế thì sau này đừng theo cô nữa, đừng để bản thân mình không thể ngóc đầu dậy lại còn lôi cả cô xuống hố!”
Trác Huyên cảm thấy không phục, nghĩ là cô cũng phải sống dựa vào đàn ông đấy thôi, có cao quý hơn cháu bao nhiêu đâu.
Nhưng trước mắt cô ta là cánh chim không gió, bố mẹ chẳng giúp được gì, chỉ có thể nương nhờ người cô này.
“Cháu biết rồi thưa cô”.
Trác Huyên cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vẫn còn thấy ấm ức: “Cô, sao cô bảo sẽ đòi lại công bằng cho cháu, dạy cho Nam Mẫn môt bài học mà?”
Trác Nguyệt hừ khẽ: “Cháu vội cái gì, bây giờ chúng ta chưa nắm rõ chi tiết về kẻ địch, làm sao có thể đánh một đòn tất trúng, cho cô ta một kích chí mạng được? Bây giờ điều cháu cần làm nhất chính là nhanh chóng đứng vững gót chân ở đài Hoàn Á, lấy lại trái tim Dụ Lâm Hải đi“.
Nhắc tới Dụ Lâm Hải, Trác Huyên lại không khỏi chán nản cúi đầu.
Cô ta thật sự không hiểu, tại sao người đàn ông từng tốt với cô ta như thế, có thể nói là vô cùng ngoan ngoãn nghe lời cô ta, thế mà chỉ qua vài năm, vài tháng ngắn ngủi, trong mắt anh đã không còn hình bóng cô ta nữa.
Trong tim và trong ánh mắt anh chỉ có hình bóng ả Nam Mẫn kia mà thôi!
So với tâm trạng thấp thỏm mà Nam Mẫn gây ra cho cô cháu nhà họ Trác, thì bên này, chút dao động nhỏ đó không hề quan trọng.
Vừa lên xe, cố Hoành đã nói: “Nhà họ Trác này còn tự xưng mình xuất thân dòng dõi thư hương đấy, sao lại nuôi dạy ra loại con gái trà xanh thế nhỉ? Cái gì mà dòng dõi thư hương, dòng dõi trà hương thì đúng hơn, có khi trong nhà toàn là trà ấy chứ!”
Nam Mẫn ôm máy tính bảng xem thư công việc, thấy Cố Hoành vẫn tức giận không thôi thì khẽ cười, nói: “Đâu phải vợ anh, tại sao anh phải tức giận quá vậy?”
“Tôi nhìn thấy mặt họ là lại sôi máu!”
Cố Hoành ở bên cạnh Nam Mẫn lâu rồi nên khả năng giám định trà xanh đã được luyện đến mức xuất thần nhập hóa, vừa nhìn cái đã biết là hồ ly tinh phương nào.
Trác Nguyệt và Trác Huyên còn chẳng được tính là hồ ly ngàn năm, cùng lắm là hồ ly con mới tu luyện mấy trăm năm mà thôi.
“Tổ tiên nhà họ Trác là dòng dõi thư hương, còn sinh ra được khá nhiều kim khoa trạng nguyên, cử nhân, tú tài, chỉ là con cháu đời sau không chịu tu thân dưỡng tính, một lòng một dạ trói mình vào con đường làm quan chức và kinh doanh, hủy hoại hết tất cả gia nghiệp tổ tông để lại”.
Nam Mẫn xoa mi tâm, thản nhiên nói: “Tới thế hệ của bố Trác Huyên chỉ còn lại cái xác không, ông ta lại không chịu kinh doanh đàng hoàng, không có chỗ để đặt mông vào, chỉ miễn cưỡng giữ lấy cái hình tượng dòng dõi thư hương, hòng tìm được một thông gia ra hồn”.
Liên hôn trong giới nhà giàu là chuyện hết sức bình thường, gia đình càng quyền quý lại càng xem trọng việc bồi dưỡng con cháu, vì thế gia đình quyền quý không nhất quyết phải tìm một thông gia quyền quý, họ muốn tìm cho con cháu một người vợ hiền xuất thân từ dòng dõi thư hương, hòng dạy dỗ con cháu đời sau tốt hơn.
Bố Trác Huyên là Trác Đỉnh Phong đã đặt hết mọi hi vọng vực dậy gia tộc vào việc cưới hỏi của em gái Trác Nguyệt và con gái Trác Huyên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!