Bây giờTô Duệ nhớ lại cũng cảm thấy trong lòng rất bực bội, khẽ hừ một tiếng: “Lúc đó anh cả em nói một câu, mà bây giờ anh thấy rất chẳng ra sao”.
Nam Mần chỉ cảm thấy trái tim bổng đập mạnh: “Câu gì?”
“Anh ấy nói: nên làm”.
Nam Mẫn:
Đúng là chẳng ra sao.
Ấy, lời nói thật luôn đau lòng như
vậy.
Sức lực toàn thân Nam Mẫn như bị rút sạch, dựa vào sau ghế, bất lực nói: “Anh cả chưa từng nói với em”.
Tô Duệ liếc cô một cái: “Em có lòng tự tôn mạnh như vậy, làm sao có thể chịu được. Mấy anh em bọn anh đều biết em sống không tốt, rất nhiều lần muốn lỏi em về, nhưng cũng biết tính cách của em”.
Cô có tính cách thế nào?
Tính con lừa.
Không đụng vào tường thì không quay đầu.
Đã từng rất nhiều lần mẹ ấn đầu cô mắng: “Với tính cách con lừa của con, ngoại trừ mấy anh của con, thì còn ai chịu được con? Mẹ xem sau này con gả được cho ai?”
Lúc đó Tiếu Nam Mần rất kiêu ngạo, vươn cố cãi lại bà Lạc Nhân: “Đương nhiên con có người muốn lấy rồi, cho dù không gả đi được, còn có các anh nuôi con, con ờ nhà mỗi anh hai tháng, thì là một năm rồi”.
Nam Mần tính toán rất giỏi, nhưng lúc đó dù thế nào cõ cũng không ngờ, cõ lại rơi vào tay một người đàn ông, rớt vào trong cái hố sâu tên là “tình yeu .
Khó khăn lắm mới bò ra được.
Suýt nữa thì thịt nát xương tan.
Đêm nay sắc trời thành phố Bắc mờ ảo, bầu trời rộng lớn không có đến một ngôi sao.
Dụ Lâm Hải tăng ca, từ công tỵ về, vốn định về dinh thự họ Dụ, nghĩ đến căn nhà trống trải đó, anh day trán trầm giọng lên tiếng: “Đến viện bảo tàng Cảnh Văn đi”.
Gõ cống lớn của vỉện bảo tàng Cảnh Văn, bên trong truyền ra tiếng bước chân thong thả, sau đó là một tiếng kéo dài giọng: “Ai đấy?”
“Thầy, là tôi”.
Vừa nghe tiếng là biết có lẽ ông cụ đang chìm trong gỉấc mộng thì bị gọi dậy, Dụ Lâm Hải có chút áy náy, chưa nhìn thấy người đã ngoan ngoãn gọi tiếng sư phụ.
cửa được mở ra, lão viện trường Văn nhìn thấy người liền cười nhạo: “ô, khách quý”.
Ông ta bảo Dụ Lâm Hải đi vào, khóa cửa lại, xách một chiếc đèn dầu đi vào trong, ngáp một cái, nói: “Biết ngay là cậu nhóc cậu nhớ đến miếng ngọc vụn này, tôi ở đây canh giữ cho cậu”.
Đống ngọc vụn đó được đặt trong tủ bảo hiếm, mức độ kiẽn cố bí mật còn hơn cả tủ bảo hiểm ngân hàng, chỉ có hai chiếc chìa khóa, lần lượt ở trong tay Dụ Lâm Hải và lão viện trưởng Văn.
Đầu tiên mở tủ bảo hiểm kiếm tra mảnh ngọc vụn, mặc dù là ngọc vụn, nhưng cũng là ngọc tốt, bây giờ Dụ Lâm Hải có thể tưởng tượng qua đôl tay màl giũa điêu khắc tỉ mỉ của Nam Ồng, chỗ ngọc vụn đó có thể biến thành bảo bối tuyệt vời thế nào.
Nếu Nam Mẩn cũng có thể tham gia thì càng tốt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dụ Lâm Hải có chút thoáng buồn.
Lão viện trướng Văn bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt của Dụ Lâm Hải, cười nói: “Sao cậu nhìn chỗ ngọc này như nhìn phụ nữ vậy, sao thế, lại nhớ vợ à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!