Dường như còn rất vui vẻ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Nam Mẫn mất khoảng mười lăm phút mới trấn an đám người khóc lóc nức nở, thầm nghĩ sau khi mình đi, nhưng người này ở trong tay Dụ Lâm Hải chắc phải chịu uất ức nhiều lắm?
Ngược lại Dụ Lâm Hải không đến nỗi ngược đãi bọn họ, chỉ là giống như thím La khóc thút thít kể ‘nhà không ra nhà’, những người làm này phần lớn đều là người hầu trong nhà, ngày trước hầu hạ hai cụ và Dụ Phượng Kiều ở nhà chính, đương nhiên có cảm tình đặc biệt với nhà họ Dụ, không dám nhận mình là người nhà họ Dụ. Nhưng từ tận đáy lòng họ cảm thấy nhà họ Dụ chính là nhà mình, vì vậy không một ai là không tận tâm hầu hạ.
Sau khi Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải kết hôn, Dụ Phượng Kiều liền gọi một vài người làm từ nhà cũ qua, một là sợ người bên ngoài lai lịch không rõ, phục vụ không tốt; hai là sợ ‘cô gái quê’ Nam Mẫn bị hù dọa, vì vậy đặc biệt chọn một vài người hiền lành chịu khó qua.
Từ khi đến dinh thự nhà họ Dụ, Nam Mẫn thực hiện cả ân cả uy, thời gian nữ chủ nhân và những người làm ở cùng nhau đương nhiên còn nhiều hơn cả nam chủ nhân chẳng bao giờ nhìn thấy mặt mũi.
Ngoại trừ quản gia.
Advertisement
Nam Mẫn dời mắt đến chỗ quản gia, có chút kinh ngạc, nhưng lại nằm trong dự liệu: “Quản gia Chu, bây giờ dinh thự do ông xử lý?”
Quản gia Chu khẽ gật đầu, tiến lên một bước, cúi người chào hỏi: “Chào thiếu phu nhân”.
Chu Lương là con trai lớn của dì Vệ, quản gia của Dụ Phượng Kiều, trước kia luôn hầu hạ ông hai Dụ ở nhà chính, không ngờ lại bị đày đến đây, vốn là quản gia Bành ở dinh thự…
Nghĩ đến đây, Chu Lương giải thích: “Quản gia Bành tuổi tác đã cao, cậu cả làm chủ, cho ông ấy về quê trước thời hạn”.
Advertisement
Mi tâm Nam Mẫn hơi cau lại.
Theo như cô biết, tuổi tác của quản gia Bành còn lâu mới đến lúc cáo lão về quê, hơn nữa phúc lợi nhà họ Dụ đối đãi với người làm trước giờ luôn hào phóng, người làm tuổi cao, đặc biệt là cấp bậc quản gia này, tuổi già cũng sẽ được sắp xếp thỏa đáng.
Cáo lão về quê, nghe thì không tệ, nhưng giống như nhân viên trong công ty phạm sai lầm nên bị đuổi việc, để giữ lại chút mặt mũi cuối cùng, cho người ta ‘tự xin nghỉ việc’, gần như chính là ý như vậy.
Quản gia Bành là người đàng hoàng, nhưng trong lòng có rất nhiều tính toán nhỏ, đặc biệt có quan hệ thân thiết với nhà họ Trác, ban đầu, sở dĩ Trác Huyên có thể thuận tình hợp lý tiến vào dinh thự nhà họ Dụ như vậy, có thể nói chính là ‘đóng góp’ của quản gia Bành trong đó.
Nhưng Dụ Lâm Hải sao lại nỡ đuổi quản gia Bành gần như làm mai mối cho mình, lẽ nào thật sự không còn chút lưu luyến nào nữa với Trác Huyên?
Trong lòng Nam Mẫn có chút giễu cợt, cũng chẳng buồn để ý.
Những chuyện này bây giờ liên quan gì đến cô nữa?
…
Giải quyết xong vài chuyện hỗn tạp thì sẽ xử lý chuyện chính.
Ánh mắt lạnh lẽo của Tô Duệ nhìn chằm chằm vào Tô Âm, trầm giọng hỏi cô bé: “Con muốn đi cùng bố, hay là để bố dạy dỗ con luôn ở đây?”
Tô Âm: “…”
Cái này giống như hỏi cô bé, bây giờ con muốn bị bố đánh chết, hay sau khi về nhà lại bị bố đánh chết? Cùng một ý thôi.
Dù sao sau khi về nhà cũng không chịu nổi, ở dinh thự nhà họ Dụ tốt xấu gì cũng còn có anh Phát Tài bảo vệ cô bé, cùng lắm có thể chết cùng nhau, xem như là chết vì tình…
Thò đầu là một dao, rụt đầu lại cũng là một dao!
Nghĩ như vậy, Tô Âm gân cổ nói: “Con không đi cùng bố đâu, cứ ở đây đi”.
Những lời này thành công đẩy lửa giận của Tô Duệ đã cố đè xuống, đôi mắt lạnh lẽo của anh ta nhìn chằm chằm con gái, có một loại hơi thở nguy hiểm như muốn nói ‘được, con muốn chết thì ông đây tác thành cho con’.
Đuôi mắt anh ta khẽ nhếch, nặng nề mở miệng: “Tổng giám đốc Dụ, cho tôi mượn vùng đất đắc địa này để dạy dỗ con gái không chịu nghe lời”.
Mắt Dụ Lâm Hải nhìn sang Tô Âm, thấy con bé mắt trợn tròn, dường như muốn cầu cứu anh, nhưng đột nhiên nhớ đến anh là kẻ thù, khuôn mặt đó trong nháy mắt liền cứng ngắc, thay đổi nhanh chóng.
Cô nhóc tinh quái như vậy, chẳng trách khiến tên lãng tử tình trường như Phó Vực hồn bay phách lạc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!