Trác Nguyệt tiến lên nghênh đón, lại lần nữa kéo cánh tay Thẩm Lưu Thư, đường đường chính chính tuyên bố: “Mặc dù tôi và Lưu Thư không kết hôn, nhưng chúng tôi là quan hệ nam nữ đàng hoàng, anh ấy ra mặt thay có tôi, có gì mà không thể?”
“Quan hệ nam nữ đàng hoàng?”
Nam Mẫn cười ha ha: “Bà Trác Nguyệt, bà không nhớ vụ ức hiếp trên mạng sao? Năm đó làm sao phá hoại gia đình hạnh phúc của người ta, cướp đi người chồng, lý lịch sáng loáng đến mức vừa tra trên mạng liền dài mười mấy trang, ghi lại vô cùng rõ ràng. Dù có tẩy trắng rồi, bà tưởng bà thật sự trở thành đóa hoa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Cũng đúng, bà là một đóa sen trắng, chỉ đáng tiếc lại bị ngâm trong mương nước thối, bề ngoài nhìn thì thuần khiết không tỳ vết, nhưng nội tâm lại u ám bẩn thỉu, rất buồn nôn”.
“…”
Tô Âm giống như mọc thêm lỗ tai, từ xa nghe thấy mấy lời này, cô bé sững sờ.
Advertisement
Công lực mắng người hiện tại của cô ngày càng mạnh mẽ.
Cách đây không lâu Nam Mẫn vừa thao thao bất tuyệt mắng mỏ Tô Âm, năng lực tổ hợp ngôn ngữ rất phong phú, mắng Trác Nguyệt lại càng không mềm miệng chút nào.
Bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, mắng kẻ thứ ba đều không cần kịch bản, mắng làm sao thật khó nghe là được.
Hễ là kẻ thứ ba, cả đời bị đóng đinh trên cột sỉ nhục, anh cũng có thể qua mắng mỏ mấy câu.
Advertisement
Dù sao là kẻ thứ ba cũng không có lòng tự tôn gì, cũng không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Khuôn mặt Trác Nguyệt bị châm biếm lúc trắng lúc xanh, nhưng bà ta vẫn cắn răng nhịn xuống.
Thứ nhất, bây giờ bà ta thuộc thế yếu, không thích hợp xảy ra xung đột; thứ hai, ở trước mặt Dụ Phượng Kiều, bà ta luôn đóng vai một người bị ức hiếp, nếu không thì làm sao cho Thẩm Lưu Thư cơ hội bảo vệ bà ta, biểu dương khí khái anh hùng của ông ta chứ?
Bà ta có thể nhịn, nhưng Trác Huyên thì không nhịn được.
Từ khi bước vào cục cảnh sát, cô cháu bọn họ bắt đầu bị đủ loại người qua đường oán hận điên cuồng, hoàn toàn là ỷ thế ức hiếp người ta!
Hơn nữa vừa rồi Nam Mẫn nói lời này, sao cô ta cứ cảm thấy Nam Mẫn đang chửi gà mắng chó, giống như người bị mắng là cô Trác Nguyệt, nhưng cô ta lại luôn cảm thấy Nam Mẫn đang chửi mình.
“Cô mắng ai vậy?”
Trác Huyên xông lên muốn tát Nam Mẫn một cái bạt tai.
Nam Mẫn nhướn mi mắt, nhìn về phía Trác Huyên, cười cực kỳ châm biếng: “Tôi không mắng cô, cô chột dạ cái gì?”
Trác Huyên trừng mắt: “Ai, ai chột dạ, tôi chỉ là không ưa hành vi các người ỷ đông ức hiếp người ta! Đây vốn dĩ là chuyện nhỏ hạt vừng hạt đậu, cô cần gì phải chuyện bé xé ra to, bày ra trận chiến lớn như vậy, hù dọa gì đấy?”
Lần này không đợi Nam Mẫn nói chuyện, Dụ Lâm Hải trầm ngâm mở miệng: “Chuyện liên quan đến mạng người, trong mắt cô chỉ là chuyện nhỏ hạt vừng hạt đậu? Nếu như có một ngày mạng cô bị uy hiếp, cô còn cảm thấy đây là chuyện nhỏ không?”
“Em…”
Trác Huyên vừa hung dữ trước mặt Nam Mẫn, nhưng ở trước mặt Dụ Lâm Hải thì hoàn toàn không còn nóng nảy nữa, giọng nói cũng yếu dần: “Em không phải có ý này, không phải cô ta… không sao còn gì?”
“Đó là vì có tôi ở đây!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!